Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 147 - Chương 147: Đối Tượng Lý Tưởng Của Lục Thủy

Chương 147: Đối Tượng Lý Tưởng Của Lục Thủy Chương 147: Đối Tượng Lý Tưởng Của Lục Thủy

Ngày hôm sau.

“Cỏ bên bờ sông xanh mượt, xem ta múc lấy cá đây.”

Đông Phương Trà Trà đưa hai tay luồn vào trong dòng nước, thử nâng con cá trong sông lên, đáng tiếc đến đuôi cá cũng không đụng vào được.

“Hừ.”

“Đêm qua mưa gió ầm ầm, mà con cá trong sông còn cố liều chết với ta à.”

Bụp.

Đông Phương Trà Trà trực tiếp vươn tay chộp một cái, một đầu cá khá lớn bị nàng tóm lấy.

Đông Phương Trà Trà nhìn con cá trong tay, vẻ mặt đắc ý:

“Với chút tài mọn này của ngươi mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Trà Trà ta.”

Lúc này con cá đang đóng mở miệng liên tục, cái đuôi còn không ngừng quẫy đạp.

Đông Phương Trà Trà giơ tay đập đầu con cá mấy lần, nói:

“Loại cá như ngươi mà còn dám miệng lưỡi rêu rao như vậy, ta thấy ngươi đây là không để ta vào trong mắt.”

Sau đó Đông Phương Trà Trà bóp càng mạnh hơn.

Hương Dụ ở một bên quan sát, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Lục Thủy cùng Mộ Tuyết cũng đứng ở một bên nhìn xem, Lục Thủy hoàn toàn không hiểu Đông Phương Trà Trà vì sao lại có thể chơi đến vui vẻ như vậy.

“Mộ Tiểu thư có cảm thấy, dáng vẻ của Đông Phương Tra Tra không được thông minh lắm hay không?” Lục Thủy hỏi Mộ Tuyết đứng bên cạnh.

Mộ Tuyết suy nghĩ một chút, nói:

“Hẳn là do quá thông minh đi.”

Mộ Tuyết vừa nói xong, cá trong tay Đông Phương Trà Trà đột nhiên thoát được, nhanh chóng quất đuôi cá lên mặt Đông Phương Trà Trà.

Bịch một tiếng.

“A, đau!”

Đông Phương Trà Trà không đứng vững, trực tiếp ngã xuống sông.

Sau đó còn nhổm dậy hướng về phía con cá vừa chạy thoát kia, mắng một tiếng “Yêu nghiệt to gan”.

Mộ Tuyết nhất thời không nói ra lời.

Cuối cùng thở dài một tiếng nói:

“Có lẽ là thông minh ngầm đi?”

Lục Thủy không nói gì thêm, hắn suýt nữa đã bị Đông Phương Tra Tra chọc cho cười thành tiếng, nhưng lại kiềm chế lại, việc cười ra tiếng này rất ảnh hưởng tới uy nghiêm đại thiếu gia của hắn.

Đương nhiên, cùng Mộ Tuyết kết hôn xong thì sẽ không cần phải bận tâm nhiều như vậy nữa.

Sau khi kết hôn, Mộ Tuyết còn học được cách nũng nịu giả ngây thơ với hắn cơ mà, giờ nàng biết sao?

Trong đầu toàn chém chém giết giết.

Ừm, sau khi kết hôn thì còn nửa đầu chém chém giết giết.

Sau đó Lục Thủy không để ý đến Đông Phương Tra Tra bên kia nữa, mà cất bước đi bộ dọc theo bờ sông, Mộ Tuyết tự nhiên cũng theo sau.

Đông Phương Trà Trà đã có Hương Dụ ở đó trông coi, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì.

“Lục Thiếu gia gần đây có muốn đi ra ngoài không?” Trên đường đi, Mộ Tuyết hỏi.

Nàng không thích Lục Thủy ra ngoài.

Lục Thủy lắc đầu:

“Không biết, chuyện này phải xem ý cha ta với Tam Trưởng lão, hai người này bắt ta phải ra ngoài, thì ta cũng không có cách nào.”

Mộ Tuyết gật đầu, nàng cũng biết, thế nhưng nàng vẫn muốn Lục Thủy ở nhà, bên ngoài nhiều dụ hoặc như vậy, lại không thể gặp nhau mỗi ngày, có gì tốt đẹp chứ.

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, mỉm cười nói:

“Mộ Tiểu thư không muốn để ta ra ngoài sao?”

Mộ Tuyết lắc đầu:

“Chẳng qua là cảm thấy Lục Thiếu gia tuổi còn trẻ mà đã có thể ngao du tứ phương, thật là lợi hại, ta ở Mộ gia nhiều năm như vậy, cũng chưa ra ngoài được mấy lần.

Ở Lục gia cũng thế.

Cho nên có chút hâm mộ Lục Thiếu gia.”

Lục Thủy hơi sửng sốt, hắn phát hiện quả thật đúng là như vậy, Mộ Tuyết từ khi gả tới, chưa ra ngoài được mấy lần.

Hồi trước, mỗi một lần ra ngoài đều là đi cùng với hắn.

Nơi đi nhiều nhất đại khái chính là chỗ của Hải Yêu kia, đến để mua đặc sản.

Bọn hắn chính là cứ như vậy mà chung sống, cùng với nhau trải qua năm tháng vô tận.

“Thấy chán sao?” Lục Thủy đột nhiên hỏi.

Mộ Tuyết lắc đầu:

“Còn tùy hoàn cảnh, người ta tưởng niệm, có thể cũng tưởng niệm ta, cùng ở chung một chỗ với ta, đó chính là nơi ta thuộc về.

Có lẽ, một nơi như vậy thôi, cũng đủ để trở thành cả thế giới đối với ta.”

Ngừng một chút, Mộ Tuyết lại nói:

“Không biết Lục Thiếu gia có từng để ai trong lòng mà tưởng niệm như vậy không?”

Lục Thủy lắc đầu.

Hắn không tưởng niệm ai, bởi vì người đó vẫn luôn ở bên cạnh hắn, cho nên không cần tưởng niệm.

Cúi đầu không gặp, thì ngẩng đầu nhất định sẽ gặp.

Nghĩ như vậy, Lục Thủy liền nhìn Mộ Tuyết một chút.

Mộ Tuyết hơi cúi đầu, sau đó nhỏ giọng nói:

“Lục Thiếu gia có từng suy nghĩ qua về bộ dáng người vợ lý tưởng của mình chưa?”

Nàng thật ra rất tò mò, kiếp trước, sau khi kết hôn, nàng cũng từng hỏi Lục Thủy câu này.

Khi đó, hắn vẫn luôn chỉ cho nàng một đáp án.

Đó chính là bộ dáng của nàng.

“Thân cao một mét sáu.” Lục Thủy đột nhiên nói.

Mộ Tuyết nghe xong liền cảm thấy vui mừng, rốt cuộc cũng có thể biết.

Sau đó nàng vô thức tự so sánh, nàng so với một mét sáu thì cao hơn một chút, nhưng cũng không khác mấy.

“Nặng năm mươi cân.”

Ừm, nàng cũng gần gần như vậy, nặng hơn một hai cân thôi, không biết có nên giảm béo hay không?

Giảm đi.

“Nhỏ hơn ta từ một đến ba tuổi.”

Ta mười chín, Lục Thủy hai mươi, vừa vặn kém một tuổi.

“Tóc màu đen, dài vừa phải.”

Màu đen, dài vừa phải?

Mộ Tuyết hình dung lại tóc mình một chút, ừm, hơi dài rồi, lát cắt bớt đi vậy.

“Cuối cùng là dính người.”

Mộ Tuyết gật đầu, nàng rất dính người, cái này không sợ.

“Còn có dáng vẻ mặc đồng phục phải đáng yêu, thích an tĩnh ngồi đợi ở một góc, mặc dù thành tích ưu tú nhưng lại hơi ngốc manh, nấu ăn tốt, dễ bị kinh sợ, dáng vẻ tức giận đáng yêu, không đáng sợ, lúc nhận được mấy lễ vật nhỏ nhỏ sẽ đặc biệt vui vẻ.”

Mộ Tuyết nghe đến hoang mang.

Cái này đều là cái gì không vậy.

Sau đó Lục Thủy nhìn về phía Mộ Tuyết, nói:

“Còn có một điều quan trọng nhất.”

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, hiếu kỳ hỏi:

“Là gì vậy?”

“Phải là nam nhân.” Lục Thủy nói.

Mộ tuyết nghe xong, sững sờ, cơn giận từ trong lòng bùng lên, trực tiếp đạp lên Lục Thủy mấy cái.

Nàng cảm thấy rất tức giận, có cảm giác Lục Thủy đang đùa bỡn nàng.

Nếu như là nghiêm túc, vậy thì càng đáng giận hơn.

Một lúc sau Lục Thủy mới cảm nhận lại được chân của mình, Mộ Tuyết động cước quả thật là độc ác mà.

“Lục Thiếu gia nếu không muốn nói thì có thể không nói.” Mộ Tuyết đứng một bên lạnh lùng nói.

Nàng đạp Lục Thủy xong cũng không hề rời đi, mà đứng ở bên cạnh nhìn Lục Thủy đau đớn.

Chủ yếu là vì không muốn để Lục Thủy kêu ra tiếng, cho nên nàng mới đứng lại.

Nàng vừa đi, Lục Thủy chắc chắn sẽ kêu lên.

Giờ hắn có đau cũng phải kìm nén.

Cho hắn tức chết.

Lục Thủy lắc đầu:

“Thật ra cũng không phải không muốn nói, chỉ là loại hình lý tưởng của ta khá bình thường.”

Mộ Tuyết nhìn về phía Lục Thủy, không nói gì, dường như muốn Lục Thủy tự mình nói ra.

Lục Thủy không thể làm gì khác, nhận mệnh nói:

“Người ta thích, là người cũng thích ta, trong lòng nàng, ta chính là một nửa lý tưởng nhất của nàng.”

Mộ Tuyết nghe xong, nhất thời không biết nói cái gì, đây không phải là đang nói nàng hay sao?

Cho nên nàng quả nhiên không thể làm loạn, nhỡ đâu Lục Thủy không thích thì sẽ không tốt.

Mộ Tuyết quay người về hướng tiểu trấn, bước đi, thuận tiện nói:

“Trên trấn mới mở một cửa hàng điểm tâm, để ta mời Lục Thiếu gia một bữa.”

--- ---

Đại điện Lục gia.

Tam Trưởng lão nhìn người đang đứng bên dưới, nói:

“Ma Binh?”

“Đúng vậy, chiến lực của Ma Binh là vô thượng, có ghi chép ghi rằng, bên trong Viễn Cổ Tiên Đình từng có người nắm được Ma Binh trong tay, khiêu chiến vô số Thiên Binh Thiên Tướng.

Ngay đến Thiên Tiên cũng không địch nổi.

Càng khiến người ta kinh ngạc chính là, người kia chỉ là một tu chân giả bình thường.” Một vị lão giả nói.

“Ồ?” Tam Trưởng lão hứng thú nói:

“Vậy phải là dạng người nào mới có thể được Ma Binh chấp nhận?

Muốn sử dụng Ma Binh thì cái giá phải trả lớn đến đâu?”

Lão giả tự nhiên đã sớm hiểu rõ ràng, tường tận nói:

“Nghe nói là chỉ cần nó cảm thấy thuận mắt là được, mặc dù hơi thiển cận, nhưng cũng có nghĩa là ai cũng có thể nắm giữ Ma Binh.

Về phần cái giá phải trả thì không rõ lắm, có vẻ như là lúc sử dụng thì tùy vào mức độ mà nhận lấy đau nhức kịch liệt.

Điểm duy nhất có thể xác định được chính là, quyền sử dụng Ma Binh được truyền lại theo dòng dõi, nếu người sử dụng lúc trước không có con cháu gì, thì người khác mới có thể có cơ hội nắm giữ.”

Tam Trưởng lão mỉm cười:

“Nói như vậy, là có thể để cho thằng nhóc Lục Thủy kia đi một chuyến?

Có điều những lão già ở ngoài kia cũng đang nhìn chằm chằm Binh Mộ đúng không?

Lục gia nếu muốn tham gia đương nhiên cũng phải có nhân thủ, lần này ngươi tự mình đi đi.

Nhiệm vụ của ngươi, ngươi hẳn là đã hiểu rõ.”

“Bảo hộ an toàn cho Thiếu gia.” Khô Thụ lão nhân cúi đầu nói.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment