Lục Thủy đi theo Mộ Tuyết tới một tiệm tên là Hoa Vũ Tuyết Quý.
Cửa hàng này hắn có ấn tượng, trước kia rất hay đến.
Nhưng ông chủ là ai thì hắn không rõ.
“Hoan nghênh quang lâm!” Ba người dáng dấp giống nhau như đúc đứng ở cửa phòng ăn khẽ chào.
Lục Thủy nhìn sang, phát hiện các nàng đang chụp ảnh.
Lúc này một người trong đó đi tới nói:
“Hai vị mời vào bên trong, hình như ta gặp qua các ngươi. À, là đôi tình lữ mua điện thoại di động.”
Lục Thủy cũng nhớ rõ, người này không phải là người đáng chết mua một tặng một đó sao?
Nhưng mà tình lữ là cái quỷ gì?
Mộ Tuyết không phản đối, chỉ là cúi đầu đi vào bên trong.
Tất nhiên Lục Thủy cũng không nói thêm gì.
Rất nhanh bọn hắn đã an vị ở chỗ ngồi, đồ ăn là do Mộ Tuyết gọi, vì ít đồ nên tất nhiên là rất nhanh.
“Xin chờ một chút, lập tức tới ngay.” Tuyết Quý mang theo thực đơn về phòng bếp.
Lúc này Mộ Tuyết đang nhìn hai người khác chụp ảnh, có vẻ như hai người kia đang chơi rất vui vẻ.
Lục Thủy cũng đang nhìn.
Nhìn một lát, Mộ Tuyết mở miệng nói:
“Các nàng nhìn rất đẹp?”
Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết, nói:
“Mộ tiểu thư cảm thấy thế nào?”
“Rất đẹp mắt, còn là tam bào thai.” Ngữ khí của Mộ Tuyết có chút là lạ.
Lục Thủy không muốn tiếp lời, chỉ nói:
“Ta đang tự hỏi một chuyện.”
Mộ Tuyết tò mò nhìn Lục Thủy, tự hỏi cái gì?
Người nào trong ba người kia xinh đẹp hơn?
Lục Thủy nhìn về phía song bào thai bên kia rồi nói:
“Ba người các nàng giống nhau như đúc?”
Mộ Tuyết gật đầu:
“Có vấn đề gì không?”
“Quần áo như nhau, kiểu tóc như nhau, chiều cao như nhau, gương mặt như nhau, thế thì chụp ảnh một người hay ba người có khác nhau chỗ nào?” Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết: “...”
Khác nhau, khác nhau rất lớn?
Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết, nói tiếp:
“Loại người này, chụp ảnh cá nhân không có ý nghĩa gì, chụp ảnh chung mới có chút ý nghĩa. Nếu thực sự không đến đủ, P đi vào là biến thành chụp ảnh chung rồi.”
Mộ Tuyết: “...”
Thật là ý nghĩ quá đáng, ba người Hoa Vũ Tuyết rất đáng yêu mà.
Lúc này điểm tâm của hai người đã lên.
Lục Thủy nhìn điểm tâm của chính mình, phát hiện là một cái bánh ngọt nhỏ.
Nhìn thấy bánh ngọt nhỏ, hắn liền nhớ lại một chuyện.
Ở kiếp trước quần của Mộ Tuyết bị hắn may lại, thừa dịp lúc Mộ Tuyết ngủ vụng trộm may, sau đó để Mộ Tuyết mặc, tiếp đó nàng phát hiện chính mình mập, bị hù dọa đến mức hoa dung thất sắc.
Đáng tiếc là tức giận rất lâu, không động đến đồ ăn vặt.
Khi đó hắn còn đặc biệt học tập may vá, làm đến mức thiên y vô phùng.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, nói:
“Mộ tiểu thư luôn mặc váy dài sao?”
Vậy là ngươi đang muốn nhìn váy ngắn một chút sao? Khen ta đi, khen ta vui vẻ ta sẽ đi mua ngay một cái váy quá gối, càng vui vẻ thì càng ngắn. Nhưng ngắn nhất chỉ có thể quá đầu gối một chút, lại ngắn hơn nữa thì chỉ có thể mặc trong phòng.
Cái này phải chờ kết hôn.
Trong lòng nghĩ như vậy, Mộ Tuyết mở miệng nói:
“Là không dễ nhìn sao?”
Lục Thủy lắc đầu:
“Không phải, chỉ là hiếu kỳ Mộ tiểu thư không mặc quần sao?”.
Trong lòng Mộ Tuyết có chút thất vọng, thế mà lại không nhìn:
“Chưa từng mua qua.”
Sau đó Lục Thủy không nói gì, chủ động mở miệng nói mua cho nàng thì cảm giác có chút là lạ.
Hắn còn dự định từ hôn mà.
Lúc này Vũ Quý đi đến trước mặt Mộ Tuyết, có chút xấu hổ nói:
“Vị Đại tiểu thư này, có thể chụp giúp chúng ta một kiểu ảnh không?”
Vũ Quý không biết đối phương là ai, nhưng lần trước người này có tới qua, còn có một thị nữ gọi nàng là Đại tiểu thư.
Cho nên nàng cũng gọi như vậy.
Chủ yếu là đối phương không có tu vi, gọi tiên tử thì có chút không lễ phép.
Hoặc là trong lòng đối phương sẽ không thoải mái.
Người đàn ông bên cạnh kia thì đúng là có thể gọi đạo hữu.
Mộ Tuyết hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nhận lấy máy ảnh. Chụp ảnh thôi mà, nàng cũng biết.
Vũ Quý cám ơn, sau đó đi qua bày tư thế, ba người các nàng có vẻ như muốn chụp ảnh chung.
Sau đó Mộ Tuyết quay đầu nhìn về phía Lục Thủy, nàng không dùng được vật này.
Ở kiếp trước đều dựa vào Lục Thủy. Nàng đột nhiên phát hiện ở kiếp trước lâu như vậy, kỳ thật có nhiều thứ đến bây giờ đều không biết, tất cả dựa hết vào Lục Thủy.
Lúc Lục Thủy ở thì không có cảm giác gì, nhưng bây giờ thì đã có.
Lục Thủy giống như cười mà không phải cười nhìn Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Thủy liền biết đối phương không có ý tốt, chính mình thử chụp giúp đối phương vậy.
Nhưng chụp một lát lại luôn có cảm giác không đúng.
Lục Thủy nhìn qua, cuối cùng nói:
“Hạ thấp xuống một chút.”
Mộ Tuyết thử đưa máy ảnh thấp xuống chút, dò hỏi:
“Như này sao?”
Lục Thủy đưa tay đè tay Mộ Tuyết xuống, nói:
“Là như thế này.”
Lúc này Mộ Tuyết nhìn thẳng về phía Lục Thủy. Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, nhìn hắn như vậy làm gì?
Sau đó hắn mới phát hiện tay của mình đang đặt trên tay Mộ Tuyết.
Sửng sốt một chút, Lục Thủy làm bộ hững hờ thu hồi lại.
Chỉ cần mình không để ý đến việc này thì coi như chưa từng xảy ra.
Sau khi ba chị em Hoa Quý bày ra tư thế rất lâu, Mộ Tuyết mới thông báo cho các nàng đã được rồi.
Lục Thủy ăn bánh ngọt, không biết nên nói cái gì cho phải. Tu chân giới thật sự là kỳ quái, mở tiệm rồi lại còn chụp ảnh ở trong tiệm của mình.
Còn để khách hàng hỗ trợ chụp.
Nếu như ở bên ngoài...
Đại khái là sinh ý càng tốt hơn.
Không chừng còn muốn chụp ảnh chung với khách hàng.
Sau khi mấy người Hoa Quý tới lấy máy ảnh, liền hoảng sợ nói:
“Oa, kỹ thuật chụp ảnh nhìn qua rất lợi hại, chúng ta vừa mới mua máy ảnh nên chưa biết dùng lắm.”
Trên mặt Mộ Tuyết mang theo ý cười, không nói gì.
Đương nhiên, mấy người Hoa Quý cũng biết là do Lục Thủy chụp.
Sau đó Hoa Quý nói với Mộ Tuyết:
"Điểm tâm này coi như chúng ta mời. Đúng rồi, về sau hai người lại đến chứ?
Nếu như có rảnh rỗi, đến lúc đó có thể giúp chúng ta chụp một tấm không?
Chúng ta còn có một người bạn, muốn chụp bức ảnh chung của bốn người.
Ah, ngươi yên tâm, chúng ta vẫn sẽ mời món điểm tâm ngọt này."
Lục Thủy có chút bất đắc dĩ, những người này mở tiệm chơi đùa à?
Lúc này Mộ Tuyết nhìn về phía Lục Thủy, Lục Thủy tùy ý gật đầu. Được ăn miễn phí thì tất nhiên hắn sẽ không có ý kiến, dù sao ăn chùa thì ngu gì mà không ăn.
Sau đó Mộ Tuyết gật đầu.
Nhìn thấy Mộ Tuyết gật đầu, ba người Hoa Vũ Tuyết rất vui vẻ.
“Không quấy rầy vợ chồng hai người.”
Không cho bọn hắn giải thích, ba người liền chạy đi mất, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Cộng lại cũng là đứa trẻ 200 cân.
Mộ Tuyết cảm thấy rất đáng khi giúp ba người này.
Lục Thủy không muốn nói chuyện. Hắn còn muốn từ hôn nữa đó, hảo cảm có thể xoát cao đến bao nhiêu?
Đạt tiêu chuẩn mà thôi.
Sau khi ăn xong hai người liền rời đi, nhưng Lục Thủy vẫn trả tiền. Không thể không trả tiền được, dù sao hắn là thiếu gia Lục gia mà.
Không trả tiền là có chuyện gì?
Chơi uy phong của thiếu gia sao?
Ăn chùa chỉ là nói đùa mà thôi.
Về phần tại sao không phải là Mộ Tuyết trả?
Bởi vì nàng căn bản không có tiền.
Lúc rời đi, Mộ Tuyết cúi thấp đầu.
“Quên không dẫn theo Đinh Lương tới.” Mộ Tuyết giải thích một câu.
“Mộ tiểu thư thật lợi hại. Dẫn ta tới nói mời ta ăn, cuối cùng để cho ta trả tiền.” Giọng nói của Lục Thủy âm dương quái khí.
Mộ Tuyết bĩu môi, không nói lời nào.
Quỷ hẹp hòi, còn như vậy sẽ không thích ngươi nữa, 10.000 điểm ưa thích ngươi chỉ còn lại có.
Chờ không khí lại bổ xung trở về.
Sau khi Lục Thủy rời đi, An Ngữ đi tới tiệm Hoa Vũ Tuyết Quý.
Hoa Quý nhìn thấy An Ngữ đi vào, lập tức vẫy tay:
“An Ngữ, tới đây, cho ngươi xem ảnh chụp này. Người kia chụp ảnh rất lợi hại, cảm giác hiệu quả chụp ra khác chúng ta một trời một vực.”
An Ngữ có chút hiếu kỳ đi qua. Chờ khi nàng nhìn thấy ảnh chụp, phát hiện đúng là rất không tệ. Nơi này của bọn hắn có người lợi hại như vậy, nhưng rất ít.
Thiết bị theo không kịp thế giới bên ngoài, kỹ năng chắc chắn cũng không theo kịp.
Mà phần lớn thời gian bọn hắn đều phải tu luyện, không có thời gian suy nghĩ những thứ này, nên rất thiếu kỹ thuật.
“Ai chụp cho các ngươi?” An Ngữ hiếu kỳ hỏi.
"Một người đàn ông, nhưng đi cùng với một người phụ nữ. Căn cứ phán đoán nhiều năm của ta, có thể bọn họ là tình lữ, nhưng còn chưa đủ thân mật.
Bọn hắn đồng ý giúp chúng ta chụp một lần nữa.
Lần sau bọn hắn tới, ta sẽ bảo ngươi." Hoa Quý nói.
Tất nhiên An Ngữ cũng đồng ý.
Nếu có thể thì nhờ đối phương dạy một chút.
Đương nhiên các nàng sẽ trả tiền.
------
Dịch: MB_Boss