Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 149 - Chương 149: Mộ Tuyết Muốn Từ Biệt Lục Thủy

Chương 149: Mộ Tuyết Muốn Từ Biệt Lục Thủy Chương 149: Mộ Tuyết Muốn Từ Biệt Lục Thủy

Lục Thủy trở lại Lục gia liền bắt đầu luyện thể. Sau khi hắn chạy xong một lần với Thiên Trọng phù văn, liền bắt đầu vận chuyển công pháp, nhờ vào đó để rèn luyện hấp thu thành quả lần này.

Rất nhanh hắn mở mắt. Có thiên địa chi lực trợ giúp, tiến triển của hắn rất lớn.

Bóp bóp nắm tay, Lục Thủy cảm thấy mình mạnh lên không ít.

“Có loại cảm giác tùy thời có thể đánh nổ Mộ Tuyết.” Lục Thủy nhìn nắm đấm của mình rồi tự nhủ.

Kỳ thật cũng không phải ảo giác. Trên người Mộ Tuyết không hề có tu vi, thân thể đại khái rất mềm, một đánh liền nát.

“Á.”

Nghĩ như vậy, đột nhiên Lục Thủy cảm thấy trong miệng truyền đến cảm giác đau đớn.

Hắn bưng bít miệng với vẻ mặt không hiểu, hình như hắn thật sự bị đau răng.

Sau đó hắn thử cảm nhận.

“Không hề sâu răng mà, vậy làm sao lại đau nhức?”

“Tê, đau quá.”

Lục Thủy bưng bít lấy miệng, có loại cảm giác đau đớn khó có thể chống chọi, ước gì có thể đánh nát cái răng này đi.

Nhưng dù sao cũng là răng của mình mọc ra, không thể nhổ được, bởi vì rất đáng tiếc.

“Dùng thử Trì Dũ Thuật xem.”

Sau đó Lục Thủy thử sữa cho răng của mình một phát.

Một chiêu thấy hiệu quả, Lục Thủy nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng không thấy đau nữa.

Sau đó hắn đứng dậy định trở về tu luyện Vô Vi Pháp.

Nhưng vừa mới đứng lên, hắn liền vô ý thức bưng kín mặt. Đau nhức, đau đến mức không có từ ngữ nào hình dung nổi.

Còn mạnh mẽ hơn so với vừa nãy.

“Có chuyện gì thế này?”

Lục Thủy cảm thấy chuyện này không khoa học. Nếu như hắn không hề luyện thể thì cũng thôi, bây giờ luyện thể rồi, lại còn có chút sở thành, làm sao lại còn xuất hiện chuyện đau răng như này?

Vậy thì luyện thể làm cái gì?

Lại sữa cho răng mấy phát, Lục Thủy liền ngồi xuống không động đậy nữa.

Đau nhức, càng sữa càng đau nhức.

Cuối cùng Lục Thủy thở dài một tiếng.

Sau khi hắn sữa cho răng mình xong, liền thò bàn tay đi vào.

“Duyên phận giữa chúng ta đã hết, kỷ niệm những năm này ta sẽ nhớ kỹ.”

Răng rắc, cái răng kia bị Lục Thủy bóp nát.

Cuối cùng biến thành cặn bã bị Lục Thủy nôn ra ngoài.

Lần này cũng coi như đã hết đau.

“Con đang làm gì đấy?” Lúc này Lục Cổ muốn tới xem Lục Thủy có đang lười biếng hay không, nhưng nhìn thoáng qua đã thấy Lục Thủy đang nhổ nước bọt lung tung. Là do không được giáo dục tốt sao?

Lục Thủy nhìn về phía cha của mình, cuối cùng bưng bít lấy miệng, nói:

“Vừa mới bị đau răng, con bóp nát nó rồi.”

“Đau răng? Nhanh như vậy sao?” Lục Cổ hơi kinh ngạc.

Lục Thủy nhìn cha của mình, trừng mắt nói:

“Nhanh như vậy?”

Nói cách khác, hắn đau răng là chuyện tất nhiên?

Lục Cổ gật đầu:

"Đúng vậy, trên lý luận thì phải mấy tháng sau mới bị đau răng chứ, dù nhanh cũng phải một hai tháng.

Đây là điểm đặc thù khi tu luyện Bất Diệt Tiên Thể, bước một chân vào nhập môn sẽ bắt đầu đau răng.

Thế nhưng con chỉ tu có mấy ngày đã đạp một chân vào, xem ra là do cơ duyên Tiên Sơn."

Lục Thủy nhìn Lục Cổ, có chút không hiểu:

“Cha, vì sao tu luyện Bất Diệt Tiên Thể, vừa nhập môn sẽ đau răng?”

"Cổ điển giải thích là có thể tôi luyện ý chí. Nhưng trên thực tế là do Bất Diệt Tiên Thể, bởi vì người sáng lập nghiên cứu ra thể thuật mạnh nhất này là vì bị đau răng.

Cho nên khi nhập môn đều sẽ đau răng một lần." Lục Cổ giải thích.

“Cha từng tu luyện Bất Diệt Tiên Thể sao?”

“Cha không thích hợp tu luyện Bất Diệt Tiên Thể.”

“...”

"Đúng rồi, nhắc nhở con một câu, nhổ răng cũng vô dụng. Cách duy nhất có thể giải quyết đau răng là bốn cái chân còn lại cũng bước vào cửa.

Triệt để hoàn thành việc tu luyện cơ sở." Lục Cổ giải thích.

Lục Thủy không nói gì, yên lặng đứng lên.

“Con muốn đi đâu?” Lục Cổ hỏi.

“Hôm nay con muốn triệt để nhập môn.” Lục Thủy cũng không quay đầu lại, trả lời một câu.

Nhìn Lục Thủy rời đi, Lục Cổ mỉm cười, hắn đã nói con mình thích hợp tu luyện Bất Diệt Tiên Thể mà.

Nhưng muốn cái chân còn lại bước vào cũng phải mấy tháng.

—— ——

Trong đêm, Lục Thủy trở về từ quảng trường, hắn cuối cùng đã nhập môn.

Không chỉ răng mọc trở về, còn không hề có chút đau nhức nào.

Nhưng trên đường thì đau muốn mạng. Đây đúng là yêu pháp.

Nhưng tương đối mà nói, hắn có thể cảm giác được sức mạnh của chính đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Hắn cảm thấy sức mạnh của mình có thể so sánh với nhị giai đỉnh phong.

Nếu tính ở trong thể thuật, Bất Diệt Tiên Thể đúng là không tệ.

Trên đường đi trở về, Lục Thủy phát hiện một vị lão giả chặn đường đi của mình.

Lục Thủy từng gặp qua ở tầng bốn Tàng Kinh Các.

“Lão phu Khô Thụ lão nhân, gặp qua thiếu gia.” Khô Thụ lão nhân cúi đầu nói.

Lục Thủy nhíu mày:

“Tam trưởng lão bảo ngươi tới?”

Lục Thủy không cảm thấy người này sẽ có chuyện gì để tìm hắn. Nếu có, chắc chắn không phải chuyện tốt gì.

Khô Thụ lão nhân gật đầu:

“Đúng vậy thiếu gia, Tam trưởng lão có lệnh bảo ta mang thiếu gia đến Binh Mộ một chuyến, hy vọng thiếu gia sẽ đi.”

“Bây giờ?” Lục Thủy nhíu mày.

“Đúng vậy, 12h đêm nay Binh Mộ sẽ mở ra, giờ đi qua là thích hợp nhất, đồng thời sẽ không ai nghĩ tới thiếu gia sẽ ra ngoài vào lúc này.” Khô Thụ lão nhân giải thích.

Lục Thủy có chút bất đắc dĩ, đúng là cẩn thận quá mức?

“Chân Võ Chân Linh đâu?” Lục Thủy hỏi.

Dưới tình huống bình thường, đều là do Chân Võ Chân Linh dẫn hắn ra ngoài.

"Lần này khác biệt với lúc trước, bên ngoài Binh Mộ có không ít cường giả, Chân Võ Chân Linh không thể bảo vệ được thiếu gia. Mà bọn hắn cũng có cơ duyên của mình, trước mắt đang bế quan.

Cho nên lần này lão phu sẽ theo thiếu gia ra ngoài." Khô Thụ lão nhân vẫn cúi đầu, tựa như không thể nhấc lên nổi.

Chuyện này Lục Thủy có thể lý giải. Thời gian Chân Võ Chân Linh đi theo hắn là dài nhất, cũng gặp phải nhiều thứ, bây giờ mới bế quan đã tính là rất muộn.

Sau khi xuất quan, tu vi chắc chắn sẽ tăng cường không ít.

Nhưng trực tiếp tăng lên ngũ giai là không thể nào.

Dù sao tu chân cũng không phải trò đùa.

“Ta đi nói với cha mẹ một chút.” Lục Thủy nói.

Trên thực tế là hắn muốn từ biệt với Mộ Tuyết.

Dù sao ra ngoài cũng phải cho nàng biết, bằng không hôm nào đó nàng đầy mong chờ đến tìm hắn, lại phát hiện bản thân không nói lời nào đã ra ngoài, nàng chắc chắn sẽ có chút thất lạc.

“Thiếu gia không cần lo lắng, đã thông báo cho Tộc trưởng rồi.” Khô Thụ lão nhân nói.

Lục Thủy không để ý đến hắn, quay người rời đi.

Khô Thụ lão nhân có chút ngoài ý muốn, hắn há to miệng, cuối cùng không hề nói gì.

Lục Thủy đi về phía chỗ ở của cha mẹ hắn, nhưng khi đến thì phát hiện cha mẹ không tại.

“Thiếu gia, thời gian không còn sớm, chắc Tộc trưởng và Tộc trưởng phu nhân đã xuống trấn nhỏ.” Khô Thụ lão nhân đi đến bên người Lục Thủy, nhỏ giọng nói một câu.

Lục Thủy nhìn Khô Thụ lão nhân một chút, nói:

“Đợi thêm một lát.”

Sau đó Lục Thủy khởi hành đi đến chỗ của Mộ Tuyết.

Khô Thụ lão nhân gật đầu, nhưng trong lòng lại thở dài.

Không chiếm được tiên cơ rồi.

—— ——

Lúc này Mộ Tuyết đột nhiên đi ra cửa.

Nàng vừa mới nghe được cha mẹ Lục Thủy nói, Lục Thủy sắp ra ngoài, mà khả năng cao là đã đi rồi.

Chuyện này làm cho nàng có chút khó chịu, chí ít cũng phải để nàng nhìn một chút mới đúng.

Cho nên nàng muốn đi tìm Lục Thủy. Theo lý thuyết, nếu Lục Thủy muốn ra ngoài, cũng phải trở về thay đổi quần áo chứ?

Nghĩ như vậy Mộ Tuyết liền đi về nơi Lục Thủy ở.

Nhưng vừa mới đi được nửa đường đã thấy Lục Thủy đi tới từ phía đối diện.

Vốn nàng đi tương đối nhanh, trong nháy mắt bước chân thả chậm lại, lộ ra vẻ đoan trang ưu nhã, ung dung không vội.

“Mộ tiểu thư muốn đi đâu mà lại vội vã như vậy?” Lục Thủy nhìn thấy Mộ Tuyết bước nhanh tới từ phía đối diện, mang theo ý cười hỏi.

“Nghe nói chợ đêm dưới trấn có đồ ăn ngon, muốn tìm Trà Trà đi xuống xem một chút. Lục thiếu gia cũng muốn đi sao?” Mộ Tuyết hỏi.

Nàng nhìn chằm chằm vào Lục Thủy.

Lục Thủy cũng đang nhìn Mộ Tuyết, lập tức lắc đầu:

“Ta muốn đi xa nhà một chuyến, vốn định đi chào cha mẹ ta một chút. Mộ tiểu thư có nhìn thấy bọn họ không?”

“Hình như đã đi xuống trấn, Lục thiếu gia định đi bây giờ?”

“Ừm, bây giờ xuất phát.”

“Thế thì chúc Lục thiếu gia thuận buồm xuôi gió.”

“Mộ tiểu thư hãy nhớ mang tiền.”

“...”

------

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment