Sau khi đã hiểu rõ đại khái, Lục Thủy liền không tiếp tục hỏi nữa, mà quay lại sửa chữa tiết điểm.
Thạch Minh đi theo hắn một lúc lâu, nhưng cũng không thấy Lục Thủy gặp vấn đề gì, cái này không khoa học.
Hắn rất ít khi gặp trường hợp nào đợi lâu như vậy vẫn chưa gặp phải xui xẻo.
Mà ngay lúc này, đột nhiên có một đồ vật từ trong không trung rơi xuống.
Bụp!
Nện thẳng lên trên đầu Lục Thủy.
Thạch Minh vui mừng, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
“Ồ?” Lục Thủy sờ đầu một cái, có chút bất ngờ, sau đấy phát hiện thứ vừa nên vào đầu hắn chính là một trái cây nhỏ.
Một trái cây nhỏ màu vàng óng ánh.
Lục Thủy nhìn nhìn, cảm thấy có chút quen mắt, sau đó cầm lên.
Hắn nhận ra được.
Lúc này, Thạch Minh bước đến bên người Lục Thủy, hắn vì sư tỷ Thiên Ngâm mà đã tra tìm tư liệu trong rất nhiều cuốn sách, đối với linh dược, cũng coi như là tinh thông.
Cho nên, ngay khi vừa nhìn thấy thứ trái cây này, hắn liền ngây ngẩn cả người:
“Quả Thu Diệp? Cái này, nơi này làm sao lại có thể có loại trái cây chỉ có ở nơi Cực Hàn như thứ này chứ?” Thạch Minh khó hiểu nói.
Quả Thu Diệp, sinh trưởng ở nơi Cực Hàn, mức độ hiếm có khiến cho người ta giận sôi, loại quả này có tác dụng chữa trị ngoại thương thủ hộ tâm mạch, có thể nói là nổi bật trong các loại linh dược.
Loại quả này đối với rất nhiều người mà nói chính là chỉ có trong truyền thuyết, giá trị liên thành.
Lục Thủy ngược lại không để ý đến công dụng của thứ này, mà là để ý đến hương vị của nó.
Quả Thu Diệp này hắn đã từng nếm qua, ăn khá ngon.
Ừm, mang về cho Mộ Tuyết ăn đi.
Nghĩ như vậy, Lục Thủy liền cất Quả Thu Diệp vào.
“Đáng tiếc là chỉ có một quả.” Lục Thủy hơi tiếc nuối, hắn cũng muốn ăn, nhưng có thể không cần đi đến nơi Cực Hàn mà vẫn có không?
Vừa lúc này, trên không trung lại có thêm một vật rơi xuống.
Bụp!
Một lần nữa nện lên đầu Lục Thủy.
Sau đó lăn xuống, rơi vào trong tay Lục Thủy.
Thạch Minh nhìn thấy đồ vật kia, lại tiếp tục ngây ngẩn cả người, lại là Quả Thu Diệp!
Loại đồ vật hiếm có này, vừa lên đã trực tiếp rơi xuống hai quả, cái này từ đâu chui ra được chứ?
Mà sao lại như vậy?
Đây mà gọi là không may à?
Lục Thủy cũng vui mừng, hắn rửa sạch trái cây, sau đó cắn một miếng, liền phát hiện độ chín thực vừa vặn, hương vị hoàn toàn vẫn như trước đây, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
“Cứ, cứ như vậy mà ăn sao?” Thạch Minh không hiểu lắm, lên tiếng.
Lục Thủy nhìn Thạch Minh, hiếu kỳ hỏi:
“Nếu không thì còn như thế nào? Quả Thu Diệp nên ăn sau khi thu hoạch càng sớm càng tốt, để lâu hương vị sẽ không ngon như ban đầu nữa.”
“Thế nhưng dược hiệu này rất lợi hại.” Thạch Minh nói.
“Dược hiệu? Loại dược hiệu này phía sau núi nhà ta nắm bừa cũng được một bó to, nhưng không có mùi vị ngon như thế này.” Lục Thủy nói.
Thạch Minh hơi sững sờ, luôn có cảm giác thứ Đông Phương Hạo Nguyệt này nói không phải tiếng người.
Sau nhà ngươi làm cái gì thế? Lại còn nắm bừa đã được một bó to?
“Có điều mấy quả này rốt cuộc là từ đâu ra?” Thạch Minh ngẩng đầu nhìn lên.
Lúc này hắn nhìn thấy có một con chim bay qua.
“Bạch Vũ của Cực Hàn? Nó mang Quả Thu Diệp từ Cực Hàn tới, sau đó thả xuống?” Thạch Minh vẻ sáng tỏ nói.
Nhưng là sao lại rơi vào đúng trên đầu người này chứ, vận khí rốt cuộc là tốt đến mức nào mới được như vậy?
Lại nói, vận rủi đi đâu rồi?
Bụp!
Thạch Minh cảm thấy có thứ gì đó vừa rơi vào đầu của hắn.
Thạch Minh giật mình, hắn cũng trúng một cái?
Chờ hắn duỗi tay lần mò trên đầu mình, sắc mặt liền trở nên khó coi, là phân chim.
Thạch Minh đột nhiên sững sờ.
Hắn sững sờ không phải bởi vì phân chim trên đầu mình, mà là vì hắn đứng chung chỗ với một người, mà người vốn nên xui xẻo đứng bên cạnh hắn kia, lại gặp được may mắn.
Mà hắn, người vốn không nên gặp vận rủi gì, lại ngoài ý muốn gặp xui xẻo.
Chuyện này không bình thường.
Thạch Minh nhìn về phía Đông Phương Hạo Nguyệt.
Lúc này, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn trông thấy trên người Đông Phương Hạo Nguyệt có hào quang bảy màu.
Vầng sáng bao phủ quanh người hắn, có một tia sáng đen cố xâm nhập vào, lại nhanh chóng bị nghiền nát, tiêu tán.
‘Ảo giác sao?’ Thạch minh không tự chủ được, tự hỏi trong lòng.
Nhưng hắn biết, Đông Phương Hạo Nguyệt này tuyệt đối không phải người bình thường.
Ầm ầm!
Bất chợt, một tiếng sấm rền vang lên.
Thạch Minh vô ý thức kêu lên:
“Mau tránh ra, nhanh lên, nhanh lên!”
Một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng lên trên người Thạch Minh.
Lôi đình lui đi, trên bầu trời tiếp tục giáng xuống hai đạo kinh lôi.
Ầm ầm!!
Ầm ầm!!
Hai đạo lôi này cũng nện lên trên người Thạch Minh, Thạch Minh bị nên thêm không gào thét gì nữa, chỉ là mỗi lần sét giáng xuống đều run rẩy, co giật một chút.
Lục Thủy nhìn Thạch Minh bị đánh đến bốc khói, bình tĩnh nói:
“Hóa ra bất kể là ai, cũng phải có một người nhận lấy vận rủi, thể chất này quả thật là đặc biệt, đáng tiếc hắn lại không dùng, nếu là ra ngoài, cách xa xa đi theo một vài thiên kiêu, nhất định có thể đạt được không ít chỗ tốt.
Tốt xấu gì cũng có thể có được một chút khí vận cơ duyên của người khác.
Đáng tiếc lại gặp phải ta.
Ta không phải khí vận chi tử, ta chính là cha của khí vận.”
Sau đó Lục Thủy quay người rời đi, nhưng mới đi được vài bước hắn lại quay trở lại, hắn vừa nhớ tới, bản thân vào đây không có tay chân nào đi theo, không được tiện lắm.
Cuối cùng Thạch Minh bị kêu tên, hắn vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Lục Thủy.
Thạch Minh lập tức né ra xa:
“Ngươi, ngươi cũng có thể chất tương tự như ta? Thậm chí còn lợi hại hơn so với ta?”
Hắn đã nhìn ra, đi cùng với người này, người xui xẻo chỉ có hắn.
Đây là chuyện trước giờ chưa từng có, hóa ra gặp vận rủi như này thật sự không thoải mái chút nào.
Khó trách nhiều người chán ghét hắn như vậy.
“Ngươi có muốn làm một cái giao dịch không?” Lục Thủy nhìn Thạch Minh, nói:
“Ta cho ngươi một phương thuốc, ngươi mang về cho sư tỷ ngươi dùng, chắc chắn có thể chữa khỏi tám phần mười vết thương của nàng.
Mà việc ngươi cần làm, chính là khi còn ở trong Binh Mộ, thì phải nghe lời của ta.
Đơn giản mà nói, trở thành tay chân của ta.
Như thế nào?”
Thạch Minh có chút không tin, nếu như sư tỷ hắn dễ dàng khỏi bệnh như vậy, thì tại sao tông môn bọn hắn lại chịu thua?
Thế nhưng người này rõ ràng rất đặc biệt.
Vậy hắn có nên đồng ý hay không?
Có điều do dự này cũng chỉ là trong nháy mắt, Thạch Minh nhanh chóng gật đầu nói:
“Được, ta đồng ý.”
Lấy ngựa chết làm ngựa sống.
--- ---
“Kiều Thiếu gia, phiền phức thì tốt nhất nên cút đi, chỉ vì tên phế vật như ngươi, mà ta đã bị trễ nải không ít thời gian rồi.” Kiều Càn bị một nam nhân ném ra ngoài, giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tu vi Kiều Càn rơi xuống, lại thêm cánh tay bị gãy, có thể nói là cuộc sống vô cùng thê thảm, cho nên Kiều gia đặc biệt đưa hắn đến Binh Mộ, hy vọng có thể có được ưu ái của Ma Binh.
Kiều Càn té ngã trên mặt đất, tức giận nhìn Kiều Ý, nói:
“Kiều Ý, ngươi tốt nhất nên khách khí với ta một chút, ta dù sao cũng là dòng chính, ngươi chỉ là chi thứ mà thôi, ngươi tuổi đã cao nhưng cũng mới chỉ là tam giai, ngươi phách lối cái gì?”
Uỳnh!
Kiều Càn trực tiếp bị Kiều Ý đá bay ra ngoài.
“Kiều Đại Thiếu gia, đừng quên là, những ngày tháng đắc ý của ngươi đã qua rồi, ngươi bây giờ chỉ là phế vật cụt một tay mà thôi.
Tương lai của ngươi còn không bằng ta.
Cho nên khuyên ngươi nên thức thời một chút, miễn lại mất mặt xấu hổ.” Kiều Ý nhìn Kiều Càn, lạnh giọng nói.
“Ngươi!” Kiều Càn tức giận nhìn chằm chằm Kiều Ý, nói:
“Nếu là trước kia, đừng nói đến việc động thủ đánh ta, ngay cả việc nặng lời một chút ngươi cũng không dám.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.”
“Không,” Kiều Ý đi đến trước mặt Kiều Càn, lại một cước đá bay hắn đi, nói:
“Ta chỉ là bỏ đá xuống giếng, Kiều Thiếu gia, ngươi cũng không nghĩ một chút về cách đối xử của ngươi với chúng ta trước kia.
Còn cho rằng chúng ta có thể đối tốt với ngươi sao?
Dòng chính ư?
Thành phế vật, chi thứ chúng ta thích bắt nạt liền bắt nạt, sẽ có người ra mặt giúp ngươi sao?
Muội muội ngươi sao?
Đúng, ngươi bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào Kiều Thiến, không phải vậy, ngươi ngay cả làm rác rưởi cũng không có khả năng.”
Kiều Càn nằm trên mắt đất, trừng mắt nhìn Kiều Ý.
Cuối cùng Kiều Ý lắc đầu, quay người rời đi:
“Tự giải quyết cho tốt đi Kiều Thiếu gia, bên trong Binh Mộ có không ít người Kiều gia, hi vọng ngươi không gặp phải quá nhiều.”
Sau đó, Kiều Ý hoàn toàn rời khỏi nơi này.
Nhìn thấy Kiều Ý rời đi, ánh mắt phẫn nộ của Kiều Càn dần bình tĩnh trở lại.
Không có phẫn nộ hay xấu hổ gì.
“Trước kia ta khiến cho người khác chán ghét đến vậy sao? Xem ra sau này phải tỉnh táo hơn một chút.
Có điều loại chuyện này lại xảy đến tận hai lần, tốt nhất là nhận thức rõ hiện thực, làm một phế vật có tự giác thật tốt đi.”
“Chờ ngày Lục Thủy hiển thánh, ta sẽ làm tiếp những dự định khác sau.”
“Nói đến mới nhớ, Lục Thủy cũng là một thiếu gia phế vật, nhưng không nghe nói bị hạ nhân chán ghét hay gì, xem ra ta còn phải học Lục Thủy cách làm người nữa.
Có điều mỗi nhà có nỗi khổ riêng, cần phải thích ứng.”
-----
Dịch: MB_Boss