Lục Thủy đi dạo rất lâu bên trong trận pháp Mê Vụ.
Từ ban đêm đến ban ngày, lại từ ban ngày đến tối.
Thạch Minh một mực đi theo, hắn không thể hiểu được Lục Thủy đang làm gì.
Nhưng hắn cũng không rảnh đi lý giải, bởi vì thời gian này hắn phát hiện chính mình thường xuyên gặp không may.
Không phải bị đồ vật nào đó nện vào, thì cũng là ngã sấp xuống một cách kỳ lạ.
Hắn đã quen nhìn người khác không may, cho tới bây giờ không hề nghĩ tới chính mình cũng sẽ như vậy.
Tên Đông Phương Hạo Nguyệt này chính là khắc tinh của hắn.
Hắn thề sau này sẽ không tiếp xúc với tên này nữa.
“Đông Phương đạo hữu, Binh Mộ có sự tồn tại của Ma Binh, ngươi không đến xem sao? Lát nữa bị người khác nhanh chân đến trước, chẳng phải là đến không công sao?” Rất nhiều người đến Binh Mộ là vì Ma Binh.
Không phải ai cũng vì lấy được chút linh dược như hắn.
Cũng phải nói, đúng là dọc đường hắn đã lấy được một ít linh dược.
Đáng tiếc đều là do Đông Phương Hạo Nguyệt phát hiện, nhưng cũng may người ta chướng mắt, cho nên đã tiện nghi hắn.
Có đôi khi hắn không phân rõ được chính mình may mắn hay là không may.
“Nếu như ta không nhìn lầm, kỳ thật trung tâm Binh Mộ còn có trận pháp kết giới. Kết giới kia không mở, sẽ không ai lấy được Ma Binh, cho nên không cần phải gấp gáp.” Lục Thủy nói.
Hắn không hề vội vàng, nhất là khi người của Tàng Kiếm Cốc nói phải đi qua trước khi chuyện bên này kết thúc.
Nếu như hắn sớm kết thúc chuyện nơi đây, chẳng phải là lập tức phải đi qua.
Thời gian có chút gấp, khả năng cao Lạc Phong còn chưa tới Tàng Kiếm Cốc.
Mà vạn nhất Khô Thụ lão nhân thật sự chạy đi tìm thời cơ, bắt đầu ngộ đạo, hắn sẽ không thể nào chạy tới.
Cũng không phải là hắn không có sức mạnh khác để vận dụng, chỉ là sẽ có chút phiền phức.
“Ồ, đây là Thiên Y Quả?”
Lục Thủy vừa mới ngồi xuống định khắc họa trận pháp, liền nhìn thấy một cây quả nhỏ. Cái cây này chỉ cao đến bắp chân, trên đó có mấy quả màu xanh.
“Thiên Y Quả?” Thạch Minh không hiểu:
“Thiên Y Quả là thứ gì?”
Chắc chắn không phải chữa thương, bằng không hắn sẽ biết đến.
Lục Thủy lấy một quả xuống, sau đó nói:
"Một loại quả củng cố tu vi, tứ giai đỉnh phong dùng ăn là thích hợp nhất, có thể tăng cường khả năng tiến vào ngũ giai.
Nhưng nó sinh trưởng tương đối tùy ý, rất khó tìm được ở đâu sẽ có, ngay cả ghi chép cũng rất ít.
Trồng trọt cũng vậy, nó ưa thích cắm rễ ở đâu thì sẽ ở đó, nếu không thích thì ngươi có cho chỗ nào cũng không được.
Cho nên không thể cách nào mở rộng trồng trọt số lượng lớn."
“Phía sau núi nhà ngươi có không?” Thạch Minh hỏi một câu.
“Không có.” Lục Thủy nói.
Thạch Minh gật đầu, đây tốt xấu gì cũng là một câu tiếng người. Có cả một bó to quả nhiên đều là gạt người.
Nhưng không đợi hắn nghĩ xong, giọng nói của Lục Thủy lại truyền đến:
“Linh Dược viên nhà ta đúng là có một đống, loại rác rưởi này không trồng ở phía sau núi ” (Ở kiếp trước Lục Thủy đến phía sau núi tìm, Nhị trưởng lão đã chính miệng nói với hắn như vậy.)
Thạch Minh: “...”
Ngươi cứ thổi đi, dù sao cũng không có ai chọc thủng.
Nhưng rất nhanh Thạch Minh đã không thèm để ý, bởi đây chính là đồ tốt.
“Đạo hữu có muốn không?” Thạch Minh hỏi.
Lục Thủy lắc đầu:
“Không cần, ngươi muốn thì hái quả thôi là được.”
Quả cây này quá cay, hắn lấy làm gì?
Cầm một quả về ngẫu nhiên trêu chọc Mộ Tuyết là được.
Thiên Y Quả trong nhà hắn không thể lấy, hắn bị cấm chỉ chạm vào, chủ yếu là trước kia ngây ngốc cầm lấy đi cay cha mẹ hắn.
Việc lãng phí cũng không có gì, chủ yếu là đã cay khóc cha mẹ hắn.
Đó là trái cây làm cay đến mức mặt đỏ như lửa.
Chậc chậc.
Không biết sau khi gia hỏa này cho sư tỷ hắn ăn, nàng có thể cảm động đến khóc luôn hay không.
Dù sao trước kia hắn từng cho Mộ Tuyết nếm qua, Mộ Tuyết có cảm động hay không thì hắn không nhớ rõ, hắn chỉ nhớ là mình không còn năng lực hành động.
Sau đó Thạch Minh dự định hái trái cây.
Nhưng vừa định động thủ, đột nhiên một cây châm thật nhỏ vô thanh vô tức đánh tới.
Có thể là do thể chất, Thạch Minh đã nhận ra công kích.
“Cẩn thận.” Thạch Minh nắm lấy Lục Thủy, sau đó lui sang một bên.
Lúc này ngân châm cắm vào một thân cây, cái cây này bắt đầu hư thối với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Trên châm có kịch độc.
“Người nào?” Thạch Minh cảnh giác với phương hướng ngân châm bay tới.
Người này đúng là ác độc.
Coi như là hắn cũng rất kinh hãi.
Hắn cũng không sợ người tông môn công kích, bởi vì người khác biết công kích hắn sẽ gặp không may, giết hắn tương đương với tự sát.
Không có thù không đội trời chung gì, không ai sẽ đến giết hắn.
Thế nhưng, một chút người không biết sẽ thật sự dám giết chết hắn.
Nếu như hắn chết rồi, đối phương có chết hay không thì có làm được gì?
Chính mình đã không có.
“Cũng được, mạnh hơn một chút so với Chân Võ Chân Linh.” Trong lòng nghĩ như vậy, Lục Thủy liền thu Thiên Y Quả lại.
Hắn đang suy nghĩ để ở chỗ nào, mới có thể thành công cho Mộ Tuyết ăn.
Mộ Tuyết cay nóng đỏ rực, lần này hắn phải chụp lại, sau đó cho Mộ Tuyết xem.
Lúc này, trong rừng cây có hai người đi ra, là một nam một nữ.
Cả người Nam mặc đồ đen, nữ thì là đỏ sậm.
“Ma tu?” Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.
Đây là lần thứ nhất hắn gặp được Ma tu khi trùng sinh.
Thạch Minh cũng cảnh giác. Hai người này đều là Ma tu tứ giai, mà lại là cao thủ dùng độc, khó có thể nói bây giờ trong không khí có độc hay không.
Nữ tử kia nhìn Thạch Minh, trên mặt mang theo ý cười, nói:
“Chúng ta muốn Thiên Y Quả, các ngươi có ý kiến gì không?”
Mặc dù đối phương đang cười, nhưng giọng nói có cảm giác lạnh như băng, phảng phất ngươi dám từ chối thì nàng sẽ ra tay giết người.
Thạch Minh cau mày, nói:
“Hai vị đạo hữu, đồ vật là do chúng ta phát hiện trước, dựa vào cái gì lại phải giao cho các ngươi?”
“Chúng ta muốn cướp đoạt ngay trước mặt mà ngươi không nhìn ra được sao? Về phần dựa vào cái gì, đây đúng là một câu hỏi ngu xuẩn.” Ma tu nam nhìn Thạch Minh rồi nói.
Thạch Minh nghe vậy, trong lúc nhất thời không biết nói sao.
Cuối cùng Thạch Minh lại nói:
“Thế nhưng có không ít Thiên Y Quả, lấy nhiều cũng vô dụng mà?”
Ma tu nữ cười nói:
"Ngươi thật sự ngốc hay là giả ngốc?
Đừng nói hiệu quả của Thiên Y Quả có thể điệp gia, coi như không điệp gia, không ăn thì không thể bán à? Tại sao phải lưu cho ngươi?
Nói thêm câu nữa, chúng ta muốn Thiên Y Quả, các ngươi đồng ý hay là phản đối?"
Thạch Minh không nói gì, tất nhiên Lục Thủy cũng không vội.
"Vậy coi như các ngươi ngầm đồng ý. Còn tiểu tử bên kia, một quả ngươi vừa mới lấy?
Giao ra, có thể miễn tội chết." Ma tu nữ nhìn chằm chằm Lục Thủy, nhẹ giọng cười nói.
Lục Thủy nghe thấy nhưng cũng không tức giận, chỉ mở miệng hỏi:
“Giao là có thể sống?”
“Đương nhiên.” Ma tu nữ cười hì hì nói.
“Thế thì khí độc trí mạng ở xung quanh là do các ngươi không cẩn thận để thoát ra ngoài?” Lục Thủy nhìn hai ma tu, mỉm cười nói:
"Lạc Độc, có thể trở ngại tu vi vận chuyển, hít vào lâu sẽ làm mất tu vi trong thời gian ngắn.
Xích Thủy Cam Lộ, nhằm vào máu thịt, hít vào sẽ làm máu thịt thối rữa, ngũ tạng đều phá.
Ngỗi Mộc Căn Tu, nhằm vào ý thức, có thể khiến cho tinh thần hỗn loạn, cuối cùng khô cạn mà mẫn diệt.
Những thứ độc này khuếch tán khắp bốn phía quanh chúng ta từ khi các ngươi còn chưa xuất hiện.
Sở dĩ các ngươi nói nhảm với chúng ta, không phải vì kéo dài thời gian để cho chúng ta trúng độc sao.
Đây chính là miễn tội chết trong miệng các ngươi?"
Nghe Lục Thủy nói vậy, Thạch Minh có chút chấn kinh, hắn không hề phát hiện được gì.
Mà hai ma tu cũng sững sờ, nhưng rất nhanh liền cười.
"Ha ha ha, được rồi được rồi, nếu đã bị ngươi phát hiện thì chúng ta cũng không giả vờ nữa.
Thân là ma tu, lừa các ngươi không phải chuyện đương nhiên sao?"
Sau đó vẻ mặt ma tu nữ trở nên lạnh lẽo, cười lạnh:
"Thù đã kết, cho các ngươi trở về không phải thả hổ về rừng à?
Chúng ta ngốc sao?
Cho nên, làm phiền các ngươi phối hợp một chút, để mạng lại."
------
Dịch: MB_Boss