Nhưng nàng vẫn rất ngạc nhiên:
“Đảo Mê Vụ là cái gì?”
Mộ Tuyết suy tư một chút rồi nói:
"Ta nhớ được đây là một hòn đảo còn sống, sẽ nuốt người mình thích. Người đặc thù chính là một vật sưu tầm trân quý đối với đảo Mê Vụ.
Đương nhiên, dưới tình huống bình thường cũng có không ít người đi nhầm vào trong đó.
Cũng không có chỗ xấu. Nhưng đối với người nó chủ động nuốt vào, nó sẽ ép buộc lưu lại."
Đông Phương Trà Trà có chút vui vẻ:
“Nói như vậy thì ta là một đại nhân tài ngàn dặm mới tìm được một?”
Mộ Tuyết gật đầu không nói chuyện, không muốn đả kích lòng tin của Trà Trà.
Đương nhiên, Trà Trà đặc thù, đây là sự thật.
Chỉ con mắt kia đã đủ thể hiện sự đặc thù của nàng.
Ngừng một chút, Mộ Tuyết nói:
“Gọi điện thoại cho Hương Dụ đi, nói cho các nàng biết chúng ta bình an vô sự, không cần khẩn trương, yên tâm chờ ở bên ngoài là được.”
Lúc này Đông Phương Trà Trà mới nhớ tới việc báo bình an.
Nhìn thấy Đông Phương Trà Trà gọi điện thoại, Mộ Tuyết mới quay đầu nhìn về phía trước, nơi xa có một hòn đảo như ẩn như hiện.
Nàng còn nhớ, khi đảo Mê Vụ xuất hiện thì mang ý nghĩa có Đạo khí xuất hiện.
Đảo Mê Vụ và Mê Vụ Chi Đô có quan hệ, Đạo khí được chảy ra từ bên trong.
"Đạo khí thì cũng không có gì, nhưng trên đảo Mê Vụ chắc là có An Kỳ Quả, ăn hết sẽ bị chua đến khóc.
Hái hai quả về cho Lục Thủy ăn.
Một Đại tiểu thư như ta, thâm tình cầm trái cây đưa cho Đại thiếu gia hắn ăn, kiểu gì cũng sẽ không thể từ chối?"
Nghĩ tới đây Mộ Tuyết liền cảm thấy lần này tới đảo Mê Vụ rất đáng giá.
Về phần Đạo khí gì đó, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của nàng, và cũng không phải thứ Lục Thủy muốn.
“Phù, mấy người Hương Dụ nói muốn thông báo cho tiểu di, bằng không sẽ không an lòng.” Đông Phương Trà Trà nói.
Mộ Tuyết cũng không để ý lắm, đây không phải chuyện lớn gì.
Nhưng mà, việc đầu tiên là các nàng phải tới được đảo Mê Vụ.
Mặc dù đảo Mê Vụ nuốt các nàng, nhưng khoảng cách lại rất xa.
Hương Dụ và Đinh Lương không chừng còn phải trải qua một quãng thời gian phiêu lưu đáng nhớ khi tìm kiếm Đại tiểu thư.
Rất nhanh các nàng đã tiếp cận được hòn đảo. Nhưng vừa đến biên giới hòn đảo, các nàng đã thấy có người đang giằng co ở trên đảo.
Là một nữ bị năm người có nam có nữ vây quanh.
Dường như hai bên không ai làm gì được đối phương.
Đông Phương Trà Trà ở trên cao nhìn xuống, vừa thấy vậy liền không dám tiếp tục bay về phía trước, mà là lập tức trốn đi.
Hương Dụ đã từng dặn dò nàng, nhìn thấy người cũng không cần ngây ngốc qua đó chào hỏi, phải trốn xa một chút. Không cần thiết thì không nên tiếp xúc, nếu cần thì phải hiểu rõ rồi mới tiếp xúc.
Như thế nào được tính là hiểu rõ?
Hỏi chị dâu! Đông Phương Trà Trà cảm thấy mình rất cơ trí.
“Chị dâu, người phía dưới có vẻ như mạnh hơn chúng ta nhiều, chúng ta có nên trốn xa một chút hay không?” Đông Phương Trà Trà hỏi.
Mộ Tuyết lắc đầu:
"Không cần, năm người kia đều là tam giai, người nữ ở giữa cũng chỉ là tứ giai, mà bản thân nàng còn bị trọng thương, bây giờ giống như nỏ mạnh hết đà.
Nhưng mà lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, năm người kia cũng không dám bức đối phương quá, chỉ có thể dùng trận pháp để tiêu hao đối phương.
Lại kéo dài nữa, nữ tử kia chắc chắn sẽ bại.
Mấy tam giai còn lại không ai có thể ngự kiếm phi hành, đánh không đến ngươi."
Nghe thấy Mộ Tuyết nói như vậy, lòng tin của Đông Phương Trà Trà lập tức dâng lên. Nhưng mà, nàng phát hiện chị dâu biết được thật nhiều.
Quả nhiên, trước kia chị dâu cũng là thiên tài.
Lúc này bên trong năm người phía dưới có người mở miệng nói:
“Tiên tử, đau khổ chèo chống như vậy làm gì. Giao Đạo khí ra, chúng ta cam đoan lúc lấy được Đạo khí sẽ rời đi.”
Đạo khí là bảo vật đại tiền bối mới có thể có, bây giờ bọn hắn nhanh chân đến trước, chính là cơ hội duy nhất.
Nếu như tiếp tục chờ đợi, chắc chắn sẽ có đại tiền bối tự mình đến đây. Lúc đó đừng nói là lấy được Đạo khí, cái mạng nhỏ có thể giữ được hay không cũng là một vấn đề.
Tiên tử kia nhìn mấy người rồi lắc đầu nói:
“Đạo khí này hữu dụng với ta, ta không thể giao cho các ngươi. Mà ta đã biết được các ngươi là, khụ khụ, là ai. Các ngươi chắc chắn sẽ không buông tha ta.”
“Thôi đi!” Người kia nhìn bốn người khác rồi nói:
“Cùng lên.”
Bốn người khác gật đầu. Lúc này chỉ có thể cùng lên, kéo dài tiếp chẳng khác nào muốn mạng, trừ khi chấp nhận không công mà lui.
Kỳ thật bọn hắn rất kinh ngạc, không nghĩ tới lại lấy được Đạo khí sớm như vậy, như lúc trước thì kiểu gì cũng phải tranh đoạt một phen.
Lần này tựa như đảo Mê Vụ đang nói đùa với ngươi.
Ngay sau đó năm người kia bắt đầu mượn trận pháp vây công tiên tử ở giữa.
Nhưng mặc đối phương công kích ra sao, tiên tử kia đều chỉ tránh né, không đến lúc cần thiết thì nàng tuyệt đối sẽ không chủ động lãng phí sức mạnh.
Nàng rất suy yếu, không có quá nhiều sức mạnh cho nàng lãng phí.
Nhất là hiện giờ sắc mặt nàng đã tái nhợt như tờ giấy, nếu lại tùy ý lãng phí sức mạnh, có thể sẽ thật sự ngã vào nơi này.
Lúc đầu nàng chỉ muốn ra ngoài giải sầu một chút, không nghĩ tới sẽ có cơ duyên bực này.
Trên không trung, Đông Phương Trà Trà hiếu kỳ nói:
"Chị dâu, chị nói nữ tử kia có thể kiên trì bao lâu?
Tứ giai lại yếu như vậy sao?
Vậy ta tứ giai có thể đánh thắng biểu đệ Lục Thủy không?"
Mộ Tuyết nhìn chiến đấu phía dưới, hiếu kỳ nói:
“Tại sao muốn đánh Lục Thủy?”
"Biểu đệ Lục Thủy hay đánh ta, hơn nữa còn chuyên đánh mặt. Tu vi không bằng thì ta đánh lén, lần trước ta không đánh thắng được.
Ta quyết định đến tam giai lại đi khiêu chiến biểu đệ Lục Thủy, nhưng nghĩ lại thì tứ giai sẽ an toàn hơn một chút." Đông Phương Trà Trà nói.
Mộ Tuyết quay đầu nhìn về phía Đông Phương Trà Trà. Nàng cảm thấy đánh Lục Thủy thì phải thừa dịp còn sớm, bằng không sẽ không bao giờ có thể đánh được Lục Thủy nữa.
Đương nhiên, chắc chắn Mộ Tuyết sẽ không nói như thế với Trà Trà.
Nàng đưa ra một ánh mắt khích lệ, nói:
“Ủng hộ.”
Dù sao đợi nàng gả cho Lục Thủy, dù lúc nào hay có tu vi gì, đánh nhau đều sẽ thắng.
Trà Trà thì đáng thương rồi.
Đây chính là hậu quả của việc làm biểu muội thì không làm, nhất định phải làm biểu tỷ.
Nhưng không sao, có nàng bảo bọc, nên có thì đều sẽ có.
Oanh!!!
Lúc này, phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh.
Mộ Tuyết nhíu mày, phía dưới bắt đầu lưỡng bại câu thương.
Nhưng cái gọi là lưỡng bại câu thương, kỳ thật chính là một bên giành thắng lợi.
Mộ Tuyết nhìn về phía tiên tử kia một chút, cuối cùng thở dài nói:
“Trà Trà, hạ xuống đi.”
Trà Trà đáp lại rồi lập tức hạ “Kiếm” xuống.
Rất nhanh bọn hắn đã tiến vào cảm giác của đám người phía dưới.
Lúc đầu hai bên sắp lưỡng bại câu thương, bỗng đột nhiên ngừng lại, sau đó trở lại tình trạng giằng co.
-----
Dịch: MB_Boss