Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 162 - Chương 162: Đạo Khí

Chương 162: Đạo Khí Chương 162: Đạo Khí

Trong lòng tiên tử kia nhẹ nhàng thở ra. Nếu như đối phương không xuống dưới, thế thì cuối cùng nàng chỉ có thể trọng thương thoát đi, hơn nữa sẽ mất đi Đạo khí.

Không đến lúc cuối cùng, nàng thật sự không muốn từ bỏ.

Mộ Tuyết và Đông Phương Trà Trà xuống dưới, khiến cho năm người kia cực kỳ căm thù.

“Một người nhị giai đỉnh phong, một người không có tu vi. Còn chữ Kiếm kia là cái gì? Pháp bảo phi hành? Không giống!”

“Hai người kia thật sự yếu, hay là rất mạnh?”

“Tìm cơ hội thăm dò một chút, tốt nhất là không để lộ ra thái độ gì, vạn nhất đối phương thật sự lợi hại sẽ không tốt. Nhưng mà, cường giả sẽ nói nhảm với những kẻ yếu như chúng ta?”

Trong lòng năm người kia đều đang tính toán lợi và hại.

Tuy nhiên, bọn hắn đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí không hề chủ động mở miệng nói chuyện, chỉ chờ đối phương báo tên trước.

Chí ít có thể từ đó biết được một chút tin tức.

Đông Phương Trà Trà phát hiện mình bị một đống người nhìn chằm chằm, trong lòng có chút bận tâm.

Nhưng nếu chị dâu nói như vậy, chắc sẽ không có vấn đề gì?

Chị dâu rất thông minh, nhưng mà nàng lại không có tu vi.

Xong, nàng phải bảo vệ chị dâu.

Đông Phương Trà Trà cảm thấy một cái “Kiếm” khác trong mắt sắp phải dùng.

Bây giờ nàng đang dùng tóc che mắt.

Mộ Tuyết không hề để ý. Cũng may Trà Trà không hỏi nhiều, bằng không phải giải thích thì sẽ rất phiền phức.

Đối với ánh mắt của những người kia, Mộ Tuyết không thèm quan tâm. Nàng nhìn tiên tử với sắc mặt tái nhợt kia, mở miệng nói:

“Đưa Đạo khí của ngươi cho ta xem một chút.”

Một câu làm kinh động tất cả mọi người, không có ai nghĩ đến người này lại trực tiếp nói ra câu đó. Có ý gì đây?

Ăn cướp trắng trợn hay là thế nào?

Tiên tử kia đang do dự, những người khác cũng đang do dự. Bọn hắn đang do dự có nên động thủ hay không.

Nhưng mà câu nói của đối phương làm cho bọn hắn có chút sợ sệt.

Người bình thường dám nói như vậy sao?

Hay là kỳ thật đối phương đang lừa bọn hắn?

“Thế thì có nên xuất thủ hay không?”

Đây quả thật là một lựa chọn cực kỳ khó khăn.

Tiên tử kia cũng giống như thế. Nàng do dự mãi, cuối cùng lấy ra một hạt châu ném về phía Mộ Tuyết.

Hạt châu được ném qua một cách bình thường, tùy ý vận dụng ý thức là có thể chặn được.

Có người lựa chọn chặn đường, hắn không tin đối phương thật sự là cường giả.

Nhưng khi ý thức của hắn kéo dài tới, đột nhiên cảm thấy một thứ mênh mông không gì sánh được. Trong nháy mắt khi tiếp xúc đến thứ đó, ý thức của hắn trực tiếp bị nghiền nát.

“Phốc.”

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người suy yếu quỳ xuống đất.

Trong mắt của hắn lộ ra một loại ý tứ không thể nào nói rõ.

Hắn căn bản không biết mình đã cảm nhận được thứ đáng sợ gì.

Mà những người định xuất thủ đều bị hù dọa, sau đó bọn hắn không còn dám động đậy.

Đây thật sự là đại lão?

Dù là tiên tử kia cũng cảm thấy kinh ngạc, nàng cảm thấy có chút may mắn.

Lúc này Mộ Tuyết đã lấy được hạt châu.

“Là cái này sao.” Mộ Tuyết nhìn hạt châu, có chút ngoài ý muốn.

Đông Phương Trà Trà ngồi ở bên người Mộ Tuyết, nàng không hiểu thứ này, chỉ có thể mở miệng hỏi:

“Đây là cái gì?”

“Thiên Vận Châu Tử, một loại Đạo khí có liên quan đến vận khí ( may mắn), đúng là vô cùng hiếm thấy. Mang theo nó sẽ làm cho vận khí của người ta tốt lên không ít, tác dụng phụ duy nhất chính là ngẫu nhiên sẽ gặp phải sét đánh, không có vấn đề gì lớn.” Mộ Tuyết trả lời.

Đông Phương Trà Trà không hiểu, vật này hữu dụng không?

Bị đánh chết thì là vận khí tốt hay là vận rủi?

Nếu như là vận khí tốt, vậy thì có phải là do ông ngoại thiên kiếp để mắt ngươi, lúc này mới đánh chết ngươi?

Mộ Tuyết không quan tâm Đông Phương Trà Trà đang suy nghĩ lung tung, nàng chỉ nhìn thoáng qua liền ném Thiên Vận Châu Tử cho người nam cầm đầu năm người kia, sau đó nói:

“Các ngươi muốn thì cứ lấy đi, còn việc có thể giữ được hay không thì phải xem các ngươi.”

Năm người kia rất kinh ngạc, thật hay giả?

Dù là tiên tử kia cũng có chút kích động. Đây, đây là vì sao?

Năm người kia nhìn Mộ Tuyết, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu.

“Tiền bối nói thật chứ?”

Mộ Tuyết gật đầu.

"Vậy thì đa tạ tiền bối, chúng ta chính là Ma Hải Ngũ Tướng, sau này tiền bối có nhu cầu gì thì có thể trực tiếp tìm chúng ta.

Chúng ta nghĩa bất dung từ.

Bây giờ không quấy rầy tiền bối nữa."

Nói xong, năm người bọn hắn bắt đầu lùi lại.

Sau khi lùi lại một khoảng, liền gia tốc thoát khỏi nơi đây.

Bọn hắn cũng biết việc này có kỳ quặc, nhưng không cần sao?

Nếu như đối phương muốn giết bọn hắn, có lấy hay không khác nhau ở chỗ nào?

Còn không bằng lấy đi, đến lúc đó lại tìm kiếm cơ hội sống.

Mộ Tuyết chỉ đứng nhìn, không hề có dự định khác.

Đông Phương Trà Trà đang suy nghĩ sâu xa về thâm ý của chị dâu khi làm như thế.

Đông!

Mộ Tuyết gõ trán của Đông Phương Trà Trà, cười nói:

"Chớ suy nghĩ lung tung, không có thâm ý gì khác, chỉ là do chúng ta không thích hợp cầm vật kia mà thôi.

Phía trên có ấn ký của cường giả. Quá phiền phức."

Đông Phương Trà Trà gật đầu, cái hiểu cái không.

Lúc này Mộ Tuyết và Đông Phương Trà Trà đi đến trước mặt tiên tử kia.

Tiên tử kia cúi đầu cảm ơn:

“Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.”

Nói cho cùng, nàng đã được cứu.

Tất nhiên phải cảm ơn.

Mộ Tuyết nhìn nàng rồi nói:

“Không oán hận ta sao?”

“Không dám.” Tiên tử kia lập tức nói.

Mộ Tuyết đi về phía trong hòn đảo, thuận tiện nói:

“Tiến lên ngũ giai thất bại, cả người trọng thương, có cầm cái Đạo khí kia cũng không có tác dụng gì?”

Tiên tử kia do dự một chút rồi nói:

“Vãn bối Thiên Ngâm, đệ tử Thu Cảnh Cung. Kỳ thật lấy Đạo khí kia cũng không phải vì bản thân.”

—— ——

Sơ Vũ uể oải nhìn Thạch Minh.

Nghe Thạch Minh giải thích, hắn có chút bối rối. Vừa nãy hắn đã sờ soạng đến mấy lần.

Khó nói sau khi trở về uống nước cũng nghẹn chết hay không.

“Không hề khoa trương như ngươi nghĩ. Bình thường nếu không động thủ đánh ta thì không có chuyện gì lớn.” Thạch Minh giải thích.

Hắn phát hiện có người hiểu trị liệu đúng là không hề tệ.

Còn nữa, kiếm trong tay hắn dùng rất thoải mái, có vẻ rất sắc bén.

Lục Thủy không để ý đến hai người kia, hắn đi ở phía trước, lông mày khẽ nhăn lại.

“Càng ngày càng nhiều, một đợt thêm một đợt, cũng không biết sẽ đánh tới khi nào.”

Trong lòng Lục Thủy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không quan trọng lắm, chỉ là phiền toái một chút mà thôi.

Cũng may có hai tên tay chân, hắn không cần tự mình xuất thủ.

Sau đó Lục Thủy lùi lại, nói:

“Chuẩn bị đi.”

Nghe Lục Thủy nói vậy, tất nhiên Sơ Vũ và Thạch Minh hiểu được có ý gì.

Sau đó hai người nhìn về phía trước, chờ đợi hung thú xuất hiện.

Lần này tiếng bước chân rất nhẹ, tốc độ của đối phương rất nhanh.

Chờ đàn thú xuất hiện trong tầm mắt, Thạch Minh và Sơ Vũ mới phát hiện bọn chúng đã tới gần.

Là một đám cùng loại với hung thú Xá Lỵ, họ mèo.

Đại chiến rất căng thẳng.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment