Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 163 - Chương 163: Thời Cơ Thành Đạo

Chương 163: Thời Cơ Thành Đạo Chương 163: Thời Cơ Thành Đạo

Khô Thụ lão nhân vốn đang chờ ở bên ngoài, nhưng rất nhanh hắn phát hiện xung quanh có không ít Linh thú tán loạn khắp bốn phía, mà trận pháp cũng đang khuếch tán ra ngoài.

Ngao!

Đột ngột có một con hung thú khổng lồ xông ra từ trong Binh Mộ, trực tiếp đánh thẳng về phía hắn.

Khô Thụ lão nhân kinh hãi.

Sau đó bắt đầu động thủ phản kích.

Oanh một tiếng, công kích của hắn xuyên thấu hung thú kia.

Tiếp đó hung thú dần biến mất.

“Ảo giác?” Khô Thụ lão nhân càng thêm kinh ngạc.

Ngay cả hắn cũng bị kéo vào huyễn trận trong đó, thế thì huyễn trận này mạnh cỡ nào?

Khô Thụ lão nhân còn đang kinh ngạc đột nhiên nhìn lại phía sau, hắn cảm thấy có sức mạnh cường đại đang đánh về phía mình.

Quay đầu nhìn, không ngờ là một đạo kiếm mang, mà lực công kích của nó còn không kém gì hắn.

Khô Thụ lão nhân vội vàng phòng ngự, lần này hắn không dám tùy tiện công kích.

Oanh!!!

Kiếm mang trực tiếp quét qua Khô Thụ lão nhân.

Khô Thụ lão nhân bị đánh lui lại.

"Không phải hướng về ta, xem ra không chỉ mình ta lâm vào trong huyễn trận.

Rốt cuộc là ai đang điều khiển trận pháp?

Hay là có người bên trong xúc động trận pháp?"

Khô Thụ lão nhân nhíu mày. Vừa rồi trận pháp đột nhiên khuếch trương, không thể nào là trùng hợp.

“Xem ra nước nơi này rất sâu, không biết thiếu gia làm sao rồi.”

Khô Thụ lão nhân có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến thanh kiếm kia là do Tam trưởng lão tự mình chuẩn bị, hắn lại yên tâm.

Dù cho không có thanh kiếm kia, trên lý thuyết Lục Thủy sẽ không có chuyện gì.

Bình thường Lục gia đều đặt hy vọng trên người có bối phận nhỏ nhất, mà Lục Thủy lại là độc đinh của gia tộc, trên người chắc chắn sẽ có bảo hộ đặc thù.

Đương nhiên, Khô Thụ lão nhân không hiểu rõ tất cả, cũng không dám đánh cược ở chuyện này.

Nhìn xem bản thân đang ở trong mê trận, Khô Thụ lão nhân đột nhiên nhớ tới lời nói trước đó của Lục Thủy.

“Hướng đông sao?”

Do dự một chút, Khô Thụ lão nhân cất bước đi về phía phương đông:

“Dù sao cũng đang rảnh rỗi, coi như đi dạo chơi, xem thử nơi này có biến hóa nào khác không.”

Mê trận dễ vào khó ra, hắn không vội. Những người nóng nảy sẽ lên trước tìm đường, đến lúc đó thuận theo quỹ tích của những người kia là có thể ra ngoài.

Khô Thụ lão nhân đi một đường về hướng đông. Hắn nhìn khắp bốn phía cũng không thấy cái gì, chớ nói là thời cơ nhập đạo.

Một lúc lâu sau, Khô Thụ lão nhân lắc đầu thở dài.

Xem ra là trong lòng hắn còn níu giữ chút may mắn.

“Vẫn nên trở về thôi.” Nói xong, Khô Thụ lão nhân dự định quay người rời đi.

Mà ngay khi hắn muốn rời khỏi, đột nhiên phía trước có một trận gió thổi tới, trong gió mang theo một luồng hương vị kỳ quái.

“Là khí tức khô bại?”

Khô Thụ lão nhân hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chân đi về phía trước.

Rất nhanh hắn đã thấy một vùng đất khô bại.

Vạn hoa điêu linh, cỏ cây khô cạn, giống như tuyệt địa.

Khô Thụ lão nhân giẫm lên vùng đất khô bại này, cảm thấy nơi đây rất phù hợp với đạo của hắn.

“Chuyện này, không ngờ thật sự có.”

Khô Thụ lão nhân hơi kinh ngạc, không chỉ là do nơi này, mà còn bởi vì Lục Thủy.

Hắn không biết có phải là trùng hợp hay không.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Khô Thụ lão nhân nhanh chóng đi vào bên trong. Hắn có thể cảm giác được nơi này đang cộng minh với đạo của hắn, nhưng từ đầu đến cuối hắn không thể nào đụng chạm đến ngưỡng cửa đạo.

Hắn gặp qua rất nhiều nơi như này, nhưng vẫn không thể nào nhập đạo, thứ hắn thiếu chính là thời cơ có thể ngộ nhưng không thể cầu.

“Nơi này thật sự sẽ có sao?”

Đột nhiên hắn bắt đầu chờ mong như Lục Thủy nói.

Khô Thụ lão nhân đi một mạch vào trung tâm, hắn chờ mong có, lại sợ không có.

Rất nhanh Khô Thụ lão nhân đã đi tới nơi sâu nhất. Khi hắn giẫm vào vị trí trung tâm nhất, khi hắn cảm giác được khí tức khô bại đạt tới cực hạn.

Hắn phát hiện mình không hề thu hoạch được gì.

Ài.

Thở dài một tiếng.

Cuối cùng vẫn không có.

Khô Thụ lão nhân cúi đầu, cảm thấy một trận thất lạc.

Chẳng qua khi hắn cúi đầu, bất chợt lại ngây người.

Hắn nhìn thấy ở dưới chân mình có một gốc cỏ dại xanh biếc, nó đón khô bại mà sinh trưởng, dùng một chút xíu sinh cơ đối kháng khô bại vô tận, nó tồn tại tựa như chút ánh sáng duy nhất trong hắc ám.

Sau khi nhìn rõ cỏ dại, trong đầu Khô Thụ lão nhân tựa như có sấm sét giữa trời quang, biến thành trống rỗng.

Dường như hắn đã nghĩ thông tất cả.

"Hướng chết mà sinh, cây khô gặp mùa xuân, ở trong tử vong nghênh đón tân sinh mới có thể gọi là tân sinh.

Đạo lý thô thiển như vậy, ta đã dùng hết cả đời?"

Khô Thụ lão nhân có chút kích động, hắn nhìn cỏ dại, phảng phất nó đã trở thành tất cả của hắn.

Đó là hy vọng, đó là đạo, đó là thời cơ của hắn.

Một khi đốn ngộ, có thể nhập hàng ngũ đại đạo.

Lúc này trên người Khô Mộc lão nhân bắt đầu xuất hiện tân sinh, khí tức đại đạo cũng bắt đầu xuất hiện.

Toàn bộ vùng đất khô bại trở thành đạo tràng của hắn, mảnh đất khô bại dưới chân hắn bắt đầu nở rộ sinh cơ, cỏ cây mới đang phá đất mà lên.

Khi sinh cơ trải rộng khắp vùng đất khô bại, chính là ngày hắn thành công nhập đạo.

Gương mặt của Khô Thụ lão nhân cũng dần chuyển biến. Nếu đã là tân sinh, tất nhiên phải có dáng vẻ của tân sinh.

Khi cảm thụ được thời cơ đại đạo, Khô Thụ lão nhân lại hồi tưởng đến Lục Thủy.

Hắn thật sự đạt được thời cơ nhập đạo, chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Trùng hợp đến mức nào chứ?

Hắn không tin.

—— ——

Trong nháy mắt khi khí tức đại đạo khuếch tán, rất nhiều người đều vì thế mà kinh ngạc.

“Lại có người nhập đạo vào lúc này? Lá gan thật lớn.”

“Nhập đạo? Thật sự là cơ duyên có thể ngộ nhưng không thể cầu.”

“Mặc dù bị vây ở chỗ này, nhưng chưa hẳn không phải chuyện tốt, có lẽ ta cũng có thể tìm tới thời cơ nhập đạo.”

Mặc dù bọn hắn cảm giác được khí tức nhập đạo, nhưng nơi này là mê trận, muốn trực tiếp tìm tới người kia vẫn có độ khó nhất định.

Cho nên, dù có muốn đến đánh gãy đối phương, cũng cần một chút thời gian.

Lúc này, Lục Thủy ở Binh Mộ cũng cảm thấy khí tức nhập đạo.

Hắn quay đầu nhìn về phía sau:

"Xem ra Khô Thụ lão nhân đã đi, mà vận khí còn không tệ, thật sự đạt được thời cơ nhập đạo.

Nhưng không có người thủ hộ, nếu như bị người công kích thì sẽ không còn khả năng nhập đạo."

Loại thời cơ nhập đạo này không ai biết trước được, nên sẽ không mang theo nhiều người tới.

Có gặp cũng không thể lo lắng quá nhiều, bởi vì nếu bỏ qua, có khả năng cả đời cũng không gặp được nữa.

Lục Thủy nhìn kiếm trong tay, nói:

"Chuyện ta có thể giúp ngươi chỉ là không sử dụng thanh kiếm này, nếu như ngươi có thể kiên trì đến khi ta xử lý xong tất cả mọi chuyện, đó chính là ông trời muốn ngươi nhập đạo.

Ngươi không muốn vào cũng không được."

Mỗi người đều có kỳ ngộ riêng, gặp thứ có thể lấy thì lấy, không lấy được thì đó là chuyện không có cách nào.

Lúc này Lục Thủy nghe được tiếng rống giận dữ, có chút chói tai:

“Tăng tốc thanh lý, có đại gia hỏa đến.”

Thạch Minh và Sơ Vũ đang dục huyết phấn chiến, bọn hắn đã không nhớ rõ mình giết được bao nhiêu hung thú.

Lại đánh tiếp như vậy thì chắc chắn bọn hắn sẽ suy yếu.

Thế nhưng một câu nói “Loại tiểu gia hỏa này cũng cần ta xuất thủ, thế thì các ngươi có thể đi chơi rồi.” của Lục Thủy, làm cho bọn hắn không dám có chút thư giãn.

Bọn hắn không ngốc, đi theo Lục Thủy và chính mình tự đi là hai chuyện khác nhau.

“Tới.” Lục Thủy nói.

Thạch Minh và Sơ Vũ có chút tuyệt vọng.

Một người phế trạch mấy chục năm, một sinh viên chỉ biết gõ bàn phím, còn có thể làm sao?

Liều mạng.

------

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment