“Nhân loại, ngươi khát vọng sức mạnh không?”
“Không, ngươi không cần trả lời vấn đề của ta, ta biết ngươi khát vọng sức mạnh.”
“Bây giờ cơ hội đang ở trước mắt, ngươi là người được ông trời chọn. Đi theo chỉ dẫn của ta, ta sẽ dẫn ngươi tới nguồn suối sức mạnh.”
“Không cần lo lắng ta lừa gạt ngươi. Tha thứ ta nói thẳng, ngươi không đáng để ta lừa gạt.”
Đi trên đường, vẻ mặt Kiều Càn đầy mờ mịt. Hắn không hề nghĩ đến chính mình lại được Ma Binh coi trọng.
Đúng vậy, hắn rất chắc chắn, thứ vừa nói chuyện trong đầu mình là Ma Binh bị tất cả mọi người để ý đến.
Có rất ít người biết tác dụng cụ thể của Ma Binh là gì.
Chính hắn cũng không biết.
Nhưng rất nhiều người đều biết, đạt được Ma Binh chẳng khác nào đạt được sức mạnh khổng lồ.
Mà có thể được Ma Binh ưu ái, bình thường đều là người có chút thê thảm.
Kiều Càn sờ lên cánh tay cụt của chính mình, nghĩ đến chính mình cũng coi như một người thê thảm.
Nhưng hắn vẫn cho rằng chính mình không nên được coi trọng mới đúng, người thê thảm hơn so với hắn chỗ nào cũng có.
Hiện tại vấn đề Kiều Càn cần đối mặt chính là, có nên chấp nhận Ma Binh chỉ dẫn hay không?
Do dự một lát, Kiều Càn cảm thấy vẫn nên tiếp tục làm phế vật thì hơn.
Cầm đến Ma Binh chẳng khác nào bị vạn chúng chú mục, đây không phải chuyện hắn muốn.
Hắn muốn chính là không có tiếng tăm gì.
Muốn cái này thì phải bỏ qua cái kia. Lặp đi lặp lại như vậy, chính là cuộc đời.
Sau đó Kiều Càn cất bước định tiếp tục đi lên phía trước.
Nhưng vừa mới đi ra một bước, hắn phát hiện ánh mắt đã mất đi, trong lúc nhất thời hắn còn tưởng rằng con mắt của mình xảy ra vấn đề gì đó.
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện là không phải vậy, cũng không phải do hắn đã nhận ra gì đó.
Mà là thanh âm của Ma Binh lại vang lên trong đầu:
"Chúc mừng ngươi đã thành công nhận được chỉ dẫn, thành công đi tới cung điện Vĩnh Ám.
Xem ra ngươi đúng là người có Thiên Mệnh.
Thế thì xin mời đi theo chỉ dẫn mới, lúc ngươi đi vào cung điện Quang Minh chính là ngày Thiên Mệnh hoàn thành.
Ngươi sẽ vang danh thiên hạ."
Kiều Càn: “...”
Hắn không biết nên nói gì cho phải. Vang danh thiên hạ và chịu chết có khác nhau ở chỗ nào?
Nhưng hắn không thể không tiến lên trước, dù sao hắn cũng không thể vĩnh viễn lưu tại ở nơi này.
Hắn chỉ hy vọng sẽ không xuất hiện chuyện không thể làm gì.
Trừ Kiều Càn, còn có một số người bị kéo vào cung điện Vĩnh Ám.
Nhìn những người này, sâu trong bóng tối truyền ra thanh âm mà người khác không thể nào nghe được:
“Trừ tên cháu trai tay cụt kia, tố chất của những đứa cháu khác quá kém. Hiện giờ đã kém đến trình độ này sao?”
“Cũng đúng, dù sao không có một ai có thể uy hiếp được ta.”
“Nhìn thấy tu chân giới như thế, quả nhiên làm cho người ta rất hưng phấn.”
“Chờ gia gia tự do, sẽ không ai làm gì được gia gia ta.”
“Lần này chỉ cần né qua người đáng chết kia là được. Tuy không dám thăm dò hắn, nhưng không sao, sủng vật của ta chắc chắn sẽ lập công cho ta.”
“Còn đám con trai rác rưởi bên ngoài kia, không có nổi một người thoát ra khỏi trận pháp. Thế giới của kẻ yếu, thật sự là, thật sự là khiến người ta ưa thích. Ha ha ha ha!”
—— ——
Đảo Mê Vụ.
Mộ Tuyết nhìn về phía Thiên Ngâm, hiếu kỳ nói:
“Không phải vì chính mình? Thế thì vì ai?”
“Một vị sư đệ có thể chất tương đối đặc thù.” Thiên Ngâm trả lời.
“Ngươi thích hắn?” Tâm hồn bát quái của Đông Phương Trà Trà đang thiêu đốt.
Mộ Tuyết cũng muốn hỏi như vậy, nhưng lại cảm thấy nếu hỏi thì không thích hợp lắm.
Cũng may có Trà Trà, cái gì cũng dám hỏi.
Mặt Thiên Ngâm vốn tái nhợt, giờ bị hù cho càng thêm tái nhợt, nàng lập tức lắc đầu:
“Không phải như thế.”
“Thế thì là loại nào? Phía trên hữu nghị nhưng chưa phải là tình yêu?” Đông Phương Trà Trà nhìn Thiên Ngâm rồi nói.
Thiên Ngâm trong nháy mắt không nói ra lời, cuối cùng lắc đầu nói:
“Chắc là ngay cả hữu nghị cũng không phải.”
Nhìn thấy Mộ Tuyết và Đông Phương Trà Trà nhìn qua, Thiên Ngâm giải thích:
“Chuyện này tương đối dài.”
“Có thể từ từ nói, chúng ta cũng không gấp.” Mộ Tuyết nhẹ nhàng trả lời.
Thiên Ngâm thở dài một tiếng, nói:
"Kỳ thật thể chất người sư đệ này của ta rất đặc thù, chính là loại thể chất ai đến gần hắn sẽ gặp xui xẻo. Bất kể là ai, tới gần hắn chắc chắn sẽ không may.
Đánh hắn hoặc là trọng thương hắn sẽ bị càng nặng.
Cùng một đạo lý, nếu như hắn chủ động tới gần người nào đó, như vậy thì người kia cũng sẽ không may."
Nghe đến chỗ này Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn, làm sao lại giống Lục Thủy nhà nàng sau này vậy?
Nhưng lại hoàn toàn tương phản, chỉ cần tới gần Lục Thủy sẽ gặp may mắn.
Nghèo có tiền, thiếu cơ duyên sẽ có cơ duyên.
Ở kiếp trước nàng cảm nhận được sâu nhất.
“Không biết một thế này vận khí của Lục Thủy còn tốt hay không, lần sau phải vụng trộm thí nghiệm một chút.” Mộ Tuyết thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó Mộ Tuyết nhìn về phía Thiên Ngâm, nói:
“Thương thế trên người ngươi có quan hệ với hắn?”
Thương thế kia cũng không đơn giản, dưới tình huống bình thường làm sao lại thương nặng như vậy.
Cho nên tất nhiên là do nguyên nhân đặc thù tạo thành, mà sư đệ của đối phương vốn rất đặc thù.
Thiên Ngâm gật gật đầu:
"Đúng vậy, kỳ thật ngay từ đầu ta cũng không biết vị sư đệ này.
Cũng chỉ nghe một số người đồn thổi.
Lần thứ nhất nhìn thấy hắn, chắc hẳn là khi ta sắp tấn thăng lên ngũ giai.
Khi đó hắn dịch dung tới tìm ta. Ta nhìn ra dáng vẻ phía sau dịch dung của hắn, nhưng cũng không nhận ra đối phương.
Bởi vì chỉ hỏi thăm một chút vấn đề về mặt tu vi, cho nên ta không thèm để ý.
Sau này hắn thay đổi các loại hình dạng đến hỏi thăm ta một vài vấn đề, đều là những chuyện râu ria.
Mặc dù không rõ vì sao hắn lại làm như thế, nhưng thứ có thể trả lời ta đều trả lời.
Hơn nữa, nhìn qua hắn cũng không có ác ý gì, dần dần ta cũng đã quen."
“Sau đó thì sao? Làm sao hắn lại khiến ngươi bị thương rồi?” Đông Phương Trà Trà hiếu kỳ hỏi.
"Khi đó ta đang tiến giai, vào lúc quan trọng nhất thì hắn đột nhiên xuất hiện. Vốn tình huống lúc đó của ta rất ổn định, nhưng đột nhiên trở nên bất ổn, sau đó nhanh chóng chuyển biến xấu, ta căn bản không phản ứng kịp, đến lúc này mới bị trọng thương.
Cũng vào lúc đó ta mới biết được, hắn chính là vị sư đệ có thể chất đặc thù trong truyền thuyết." Thiên Ngâm nói.
Mộ Tuyết nhíu mày:
“Ngươi tấn thăng mà lại không hề có đề phòng bảo vệ?”
“Có.” Thiên Ngâm cúi đầu nói.
“Thế thì là do hắn bị lợi dụng rồi?” Mộ Tuyết hỏi.
Thiên Ngâm gật đầu:
“Ừm, đúng là hắn không biết ta đang tiến giai.”
Đông Phương Trà Trà ở bên cạnh quan sát, vẻ mặt mộng bức. Các nàng đang nói gì vậy?
Sau đó Đông Phương Trà Trà cũng gật đầu theo, ra vẻ ta hiểu rõ.
Trở về hỏi lại chị dâu vậy.
-----
Dịch: MB_Boss