Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 177 - Chương 177: Tiểu Đệ Thiên Kiếp Bái Lạy

Chương 177: Tiểu Đệ Thiên Kiếp Bái Lạy Chương 177: Tiểu Đệ Thiên Kiếp Bái Lạy

Sau đó Lôi Đình Cự Nhân thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám theo đó xuất hiện.

Bọn hắn chia làm hai nhóm phân trái phải, đều quỳ một gối trước mặt Lục Thủy.

Những cự nhân này càng về sau thì càng cao lớn.

Lúc này lại có lôi đình rơi xuống giữa hai phe cự nhân, vô số lôi đình đan xen thành một cầu thang rơi xuống trước mặt Lục Thủy, dường như đang chờ đợi Lục Thủy bước lên.

Vào lúc này, Lục Thủy cất bước giẫm lên cầu thang lôi đình, hắn bước từng bước một đi lên chỗ cao nhất trên cầu thang.

Mà lôi đình vô tận vẫn đang rơi xuống, vẫn đan xen trưởng thành.

Đó là cự nhân thứ chín đứng ở chính giữa.

Cự nhân này cúi đầu xuống, quỳ một chân trên đất, hợp thành một thể với cầu thang.

Hắn chính là cầu thang cuối cùng.

Mà ở điểm cuối phía trên lôi đình vô tận, đan xen thành một cái Vương tọa vô thượng.

Nhìn Vương tọa này, tất cả mọi người đều có một loại xúc động muốn cúng bái.

Bọn hắn căn bản không thể chịu nổi thiên kiếp như vậy.

Rất nhanh tất cả mọi người nghe được tiếng bước chân, bước từng bước một đến gần Vương tọa, từng bước một giẫm lên trái tim của bọn hắn.

Từng bước một phá hủy dũng khí của tất cả mọi người.

Chỉ mấy hơi thở sau, bọn hắn thấy một người đang bị lôi đình bao trùm dường như đã hóa lôi, tiếp đó bọn hắn nhìn thấy người này đi đến phía trước Vương tọa, thản nhiên ngồi xuống.

Lục Thủy ngồi trên Vương Tọa Lôi Đình, lưng tựa vào ghế dựa, một tay chống cằm, bễ nghễ thiên hạ.

Lúc này thiên địa nghẹn ngào, vạn vật yên tĩnh.

Thiên kiếp đại lão (gạch đại lão đi) tiểu đệ, bái lạy.

Nhìn thấy cảnh này, không người nào dám tin tưởng vào con mắt của mình, không người nào dám thừa nhận chuyện này.

Không có người nào có thể lý giải, vì sao thiên kiếp lại thành như thế.

Chuyện này đâu chỉ vượt ra khỏi sự hiểu biết của một cá nhân, nó quả thật đã phá vỡ hiểu biết của toàn bộ tu chân giới.

Đây là chuyện không thể nào.

Mà ngay lúc này, Lục Thủy mở miệng nói. Hắn nhìn đám người Ất Nghiệp, trong giọng nói mang theo uy nghiêm vô thượng:

“Vừa mới nãy ai nói chỉ là tứ giai không xứng địch nhân? Đứng ra, bản tọa, ban thưởng ngươi cái chết.”

Trong thiên địa yên tĩnh, một câu của Lục Thủy đã kéo tất cả mọi người về thực tế.

Cổ Kiếm Phong nhìn người đàn ông trên Vương tọa, trong lòng cảm thấy sợ hãi không gì sánh được.

Vẻn vẹn cảnh tượng đáng sợ này, hắn đã không dám đoán bừa.

Hắn phát hiện trước đó chính mình vô tri cỡ nào, ngu xuẩn cỡ nào, thế mà lại khinh thường, thế mà lại cho rằng đối phương nhỏ yếu.

Lạc Phong khinh thường như thế không phải không có lý do.

Người ở sau lưng Lạc Phong thật sự đáng sợ, đáng sợ đến mức làm hắn run rẩy. Cảnh tượng này sẽ thành một ấn ký không cách nào ma diệt trong lòng hắn.

Trong tương lai, dù thế nào hắn cũng không dám đối địch với người này.

Ngay cả tư cách như vậy cũng không có.

Nhiếp Hạo và Lạc Phong cũng đang sợ hãi, chuyện này đã vượt ra khỏi nhận biết của bọn hắn.

Đây là nhân vật đáng sợ đến mức nào?

Lạc Phong vẫn cho rằng chính mình đã đánh giá Thiếu tông chủ đủ cao. Nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, chính mình hoàn toàn không biết gì về Thiếu tông chủ cả.

Cấp độ của Thiếu tông chủ đã sớm siêu thoát khỏi nhận biết.

Chân Võ Chân Linh cứ thế đứng yên tại chỗ, đây chính là tư thái của thiếu gia bọn hắn?

Thiên kiêu số một đương thời căn bản không xứng với thiếu gia của bọn hắn.

Thiếu gia đã phá vỡ nhận biết của tu chân giới từ vạn cổ đến nay, thiên kiếp chí cao vô thượng, thần phục ở dưới chân thiếu gia.

Chuyện này, đúng là nghe rợn cả người, nói ra cũng không ai tin.

"Cẩu cha, không, Cẩu gia, ta không muốn tự do, ta muốn làm chó nuôi trong nhà.

Tự do gì đó còn không phải chỉ là chó hoang sao?

Ta có Cẩu gia, ta không làm chó hoang." Chó con Ma Binh nhìn hình bóng của Lục Thủy, lệ nóng doanh tròng.

Thiên kiếp đại lão đều quỳ, một con chó như nó quỳ xuống không phải chuyện đương nhiên sao?

Từ nay về sau nó chính là huynh đệ của thiên kiếp cháu trai.

Ất Nghiệp đạo nhân hoảng sợ, hắn nhìn Lục Thủy, không dám tin tưởng con mắt của mình.

Những người khác bị cảnh tượng đáng sợ này đoạt mất tâm thần, bị thiên kiếp nhằm vào mà sợ hãi?

Không, ngay cả sợ hãi của bọn hắn cũng đã bị đoạt mất.

Cả người giống như hành thi tẩu nhục.

Thần hồn đã mất.

Còn sống giống như đã chết.

“Giả, đều là giả, không thể nào như vậy được, tuyệt đối không thể nào như vậy được.”

Ất Nghiệp đạo nhân căn bản không tin.

"Là các ngươi điên rồi, rơi vào bên trong mê chướng vô tận, con mắt đã lừa gạt chúng ta, là con mắt đã lừa gạt chúng ta.

Ahhh!!"

Phịch một tiếng, Ất Nghiệp đạo nhân trực tiếp làm nổ hai con mắt của chính mình.

Hắn không muốn tin tưởng, không muốn thừa nhận. Thiên kiếp cao cao tại thượng, làm sao lại cúi đầu?

Làm sao lại quỳ lạy một phàm nhân?

Giả, tuyệt đối là giả.

“Tên điên, ngươi là người điên.” Ất Nghiệp đạo nhân gào thét về phía Lục Thủy.

Lục Thủy nhìn hắn, nói:

“Khi ngươi cảm thấy ta điên, có thể là do ngươi điên rồi.”

“Không thể nào, không thể nào, ta không điên.” Ất Nghiệp đạo nhân quỳ trên mặt đất, hai tay vò đầu, đau khổ nói.

Lục Thủy nhìn Ất Nghiệp, nói tiếp:

"Thiên địa bao la, vạn vật vô thường. Thứ không có khả năng trong mắt ngươi, ở trong mắt những người khác, có lẽ là lẽ thường của thiên địa.

Thả lỏng tâm thần của ngươi, để cho ngươi kiến thức một chút, như thế nào thiên địa."

Vào lúc này, vô số lôi đình rơi vào trên người đám Ất Nghiệp.

Tất cả mọi người rơi vào bên trong minh ngộ. Thiên địa cương thường, vạn vật luân hồi, đại đạo chí lý, đều hiện ra ở trong mắt bọn hắn.

Tất cả mọi người hiện ra một tia minh ngộ, một tia giải thoát.

Cuối cùng lôi đình tiêu tán, phía trước Lục Thủy đã không có người nào.

Lục Thủy đứng lên khỏi chỗ ngồi, sau đó vỗ tay thành tiếng.

Đùng!

Một thanh âm vang lên tựa như lôi đình nổ vang.

Đám người Lạc Phong căn bản không thể nào nhìn thẳng, càng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này lôi đình đang tiêu tán, kiếp vân đang thối lui. Kiếp vân phun trào phảng phất đang từ biệt, cũng giống như đang tự hỏi.

Suy nghĩ lần sau nên dùng nghi thức ra sao để cung nghênh tồn tại vô thượng.

Cuối cùng lôi đình triệt để tiêu tán ở trong thiên địa.

Lúc này mấy người Lạc Phong mới có thể nhìn thấy cảnh tượng phía trước, ở đó không còn lại một kẻ địch nào, cũng không thấy được tồn tại truyền kỳ kia.

Cổ Kiếm Phong nhìn Lạc Phong, trái tim đập thình thịch hỏi:

“Hắn, hắn là ai?”

Lạc Phong lắc đầu, nói xin lỗi:

“Không có mệnh lệnh của hắn, vãn bối thật sự không dám nhiều lời.”

Cổ Kiếm Phong tỏ ra đã hiểu.

Nhưng đối phương đã biến mất, hắn nên làm thế nào bây giờ?

Trên thực tế, hắn cũng không xác định đối phương còn sống hay đã chết, sau này có người đến hỏi thì trả lời thế nào?

Dưới tình huống bình thường hắn tất nhiên không hề quan tâm, thế nhưng chuyện này lại không bình thường chút nào.

Rất nhanh từ phía sau có người truyền đến tin tức, nói đồ vật kia đã không có.

Đối với chuyện này, Cổ Kiếm Phong không còn quan tâm.

Bị ai cầm liếc qua là thấy ngay.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment