Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 178 - Chương 178: Mấu Chốt Ở An Kỳ Quả

Chương 178: Mấu Chốt Ở An Kỳ Quả Chương 178: Mấu Chốt Ở An Kỳ Quả

Lục Thủy biến mất, khi hắn xuất hiện trở lại thì đã ở bên người Chân Võ Chân Linh, thanh kiếm kia cũng bị hắn mang về.

Chân Võ Chân Linh nhìn thấy thiếu gia đột nhiên xuất hiện thì giật mình kêu lên, sau đó lập tức cung kính nói:

“Thiếu gia.”

Lục Thủy cau mày nhìn tay của mình, hắn có chút nghi hoặc.

Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, quay sang nhìn về phía Chân Võ Chân Linh, nói:

“Tại sao các ngươi lại tới?”

Chân Võ không dám nói dối:

“Lo lắng thiếu gia làm loạn, kịp thời cầu viện với Tộc trưởng.”

Nhưng bọn hắn biết chính mình làm là dư thừa, trình độ đáng sợ của thiếu gia đã vượt quá tưởng tượng.

Lục Thủy gật đầu không hề để ý. Ngay sau đó chó con Ma Binh bay tới từ phía xa, nó chảy chảy nước vẫy đuôi với Lục Thủy.

Lục Thủy: “...”

Con chó này bị điên rồi?

Chân Võ Chân Linh có chút ngoài ý muốn, đây là chó ở đâu ra? Mà còn còn ngự Phương Thiên Họa Kích phi hành?

“Đồ đâu rồi?” Lục Thủy quyết định bận bịu chính sự trước.

"Cẩu gia, ta cảm thấy ta muốn làm chó nuôi trong nhà. Có ôm được đùi hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là không muốn làm chó hoang nữa.

Cẩu gia, ta có thể canh cổng, còn có thể liếm." Chó con Ma Binh nói, nhưng nó vẫn đưa đồ vật cho Lục Thủy trước.

Là một quyển da thú.

“Ta không nuôi chó.” Lục Thủy tiếp nhận quyển da thú, thuận tiện đáp lại.

“Thế thì nuôi cháu trai là được, ta làm chó cháu trai.” Chó con nói.

Mặt Chân Võ Chân Linh xạm lại. Bọn hắn đã nhìn ra, con chó này muốn ôm đùi thiếu gia bọn họ.

Liếm chó chết không yên lành.

Lục Thủy không để ý đến chó con, tập trung quan sát quyển da thú. Tất nhiên hắn có thể thấy được phía trên có cấm chế, nhưng hắn thậm chí không cần giải khai cấm chế cũng có thể nhìn thấy nội dung bên trong.

Chỉ nhìn thoáng qua, Lục Thủy đã ném quyển da thú này đi.

Đã vô dụng.

Sau đó Lục Thủy nhìn về phía Chân Võ, nói:

“Thông báo Lạc Phong, hắn có đưa ra một yêu cầu với ta. Nếu có yêu cầu tu vi, chỉ cần các ngươi có thể giải quyết thì có thể trực tiếp giúp hắn.”

Chân Võ lập tức gật đầu nói vâng. Nói cách khác, thiếu gia của bọn họ đã chiếm được thứ hắn mong muốn.

Chí ít chuyện Lạc Phong làm lần này, có thu hoạch không nhỏ.

Nhưng Chân Võ cũng không tùy tiện đặt câu hỏi.

“Ta muốn về Binh Mộ một chuyến, các ngươi muốn qua đó không?” Lục Thủy hỏi.

Tất nhiên Chân Võ Chân Linh không có ý kiến, nhưng Chân Võ vẫn hỏi một câu:

“Thiếu gia không trực tiếp đi đảo Mê Vụ sao? Tộc trưởng báo lại, nếu ngài xong việc ở Binh Mộ thì đi qua. Vốn là sẽ đi Xảo Vân tông đón Mộ tiểu thư, nhưng bây giờ Mộ tiểu thư và Đông Phương tiểu thư bị vây ở đảo Mê Vụ.”

Nghe được chuyện này, Lục Thủy sững sờ.

Hắn không lo lắng cho Mộ Tuyết, hắn lo lắng về lễ vật Mộ Tuyết sẽ mang cho hắn.

Nếu hắn không nhớ lầm, đảo Mê Vụ có An Kỳ Quả?

Nghĩ tới đây, răng Lục Thủy liền có chút mềm.

Sau đó trịnh trọng nói:

“Các ngươi không cần đến Binh Mộ, trực tiếp đi đảo Mê Vụ cứu Mộ tiểu thư và Đông Phương Tra Tra ra ngoài, sau đó để Lạc Phong đến đảo Mê Vụ một chuyến, giúp ta tìm kiếm An Kỳ Quả, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”

Nghe Lục Thủy nói, Chân Võ Chân Linh cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Thiếu gia tại sao lại đột nhiên đổi ý rồi?

Nhưng mấu chốt có lẽ là An Kỳ Quả kia.

“Thiếu gia, An Kỳ Quả là cái gì?” Chân Võ hỏi.

Về phần đi tìm Mộ Tiểu thư thì đương nhiên không có vấn đề gì, Chân Linh là nữ, nhất định có thể chiếu cố tốt các nàng.

Phần việc của hắn đại khái chỉ cần phụ trách đánh nhau là được.

“Đợi đến lúc lấy được sẽ phát cho các ngươi trải nghiệm, bây giờ lên đường luôn đi.” Lục Thủy nói.

Chân Võ Chân Linh không ở lại nữa, lập tức gật đầu rời đi.

Sau khi rời đi, Chân Võ trước tiên liên hệ với Lạc Phong, sau khi biết bản thân có thể đưa ra yêu cầu, Lạc Phong rất vui vẻ.

Dù sao yêu cầu này cũng không quy định là lớn hay nhỏ.

Còn việc phải đến đảo Mê Vụ, Lạc Phong đương nhiên đáp ứng, mặc dù hắn cũng không biết An Kỳ Quả là cái gì, nhưng hắn có thể tự mình tra.

Kết quả điều tra là: Cực kỳ chua, có hiệu quả trong việc chữa trị vết thương ngoài da.

“Thứ đồ này, có phải là có hơi bình thường hay không? Đông Phương Hạo Nguyệt nhìn đáng sợ như vậy, sao lại để cho ngươi làm loại việc nhàm chán này?” Nhiếp Hạo đứng một bên hỏi.

Đối với loại nhân vật cấp độ kia, cái này có hữu dụng gì à?

Lạc Phong lắc đầu, hắn cũng không biết.

Cũng không thể hỏi được mà?

--- ---

Đem hình ảnh, thông tin về nơi thường xuất hiện của An Kỳ Quả đưa cho Chân Võ xong, Lục Thủy liền không để ý đến chuyện ở nơi này nữa.

Hắn bây giờ cần phải chạy về Binh Mộ, dù sao thì Khô Thụ lão nhân cũng vẫn còn ở đó.

Hơn nữa hắn thân là Thiếu gia Lục gia, tự nhiên cũng phải từ đó xuất phát đến đảo Mê Vụ.

Nhưng lộ trình này cũng khá xa, cần khá nhiều thời gian, cho nên Lục Thủy dự định suy nghĩ một chút về một vài vấn đề khác.

Ví dụ như tu vi của hắn.

Sau khi độ kiếp tiến vào tứ giai, hắn ẩn ẩn cảm giác có chút không đúng.

Không phải là cảnh giới không đúng, mà là thực lực không đúng.

Hắn cảm giác hắn không mạnh như dự đoán.

Trước đó hắn nghĩ rằng, sau khi tiến vào tứ giai xong, hắn hẳn là có thể tùy tiện động thủ với ngũ giai được.

Nhưng theo sức lực hiện tại, cùng khả năng thi triển năng lực, thì dưới tình huống không sử dụng thiên địa chi lực, lúc đánh phải dùng lực thêm một chút mới hạ được ngũ giai.

Mặc dù nghe thì không khác mấy, nhưng ý vị này càng phía sau chênh lệch càng lớn.

Cái này không bình thường.

‘Là do ta kém đi? Hay là do ta đã đánh giá quá cao bản thân rồi?’

Trong lòng Lục Thủy có chút nghi hoặc tự hỏi.

Nhưng Lục Thủy cũng không suy nghĩ nhiều, kém đi thì kém đi, không ảnh hưởng đến việc hắn từ hôn là được.

Dù sao thì khi đạt được đến cảnh giới như trước kia, thì uy năng gì gì đó của hắn đều sẽ quay trở về.

Vấn đề không lớn.

“Cẩu gia, ngài đang suy nghĩ cái gì đó?” Con chó nằm nhoài ở phía trước Phương Thiên Họa Kích, liếm láp móng vuốt hỏi.

Lục Thủy nhìn con chó giống như mèo kia, nói khẽ:

“Cảm giác bản thân yếu đi rồi, lên tứ giai mà vẫn phải dùng sức một chút mới đánh được ngũ giai.”

Nó nhất thời không thốt được ra lời, sau đó hiếu kỳ hỏi:

“Cẩu gia từ tam giai thăng lên tứ giai mất bao nhiêu thời gian?”

Lục Thủy suy tư một chút, rồi đáp:

“Khoảng gần một tháng đi, rất lâu.”

Nó lập tức cảm thấy liếm móng vuốt thật tẻ nhạt vô vị:

“Vậy Cẩu gia nghĩ từ tứ giai thăng lên ngũ giai cần mất bao nhiêu thời gian?”

“Không có lực lượng thuộc tính Kim ở đây, nên hơi khó phán đoán, có lẽ cần khoảng bốn năm tháng gì đó.”

Đây là theo tốc độ của Lục Thủy kiếp trước để tính, ở kiếp trước cũng không phải chỉ dùng chút thời gian này là xong.

Khi đó hắn vừa mới học được Thiên Địa Trận Văn, mà trận văn lại không hoàn thiện, nên mất khá nhiều thời gian .

Dưới tình huống bình thường, làm gì có ai điên đến mức có thể trái phải hai năm lên được lục giai?

Kiếp trước hắn mặc dù có thể đánh được lục giai, nhưng tu vi vẫn cách lục giai rất xa.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment