Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 179 - Chương 179: Mộ Tuyết Cảm Thấy Rơi Vào Mặt Lục Thủy Là Tai Nạn Ngoài Ý Muốn

Chương 179: Mộ Tuyết Cảm Thấy Rơi Vào Mặt Lục Thủy Là Tai Nạn Ngoài Ý Muốn Chương 179: Mộ Tuyết Cảm Thấy Rơi Vào Mặt Lục Thủy Là Tai Nạn Ngoài Ý Muốn

Bộp.

Bỗng nhiên, đầu chó con kia bị thứ gì đó đập vào một cái, nó vốn đang thán phục tốc độ tiến giai của Cẩu gia nhà nó, bị đập một phát lại muốn chửi ầm lên.

Là đứa nào không có mắt dám động vào bậc cha chú như vậy.

Chỉ là còn chưa kịp mở miệng, nó liền thấy vật vừa đập vào đầu nó kia rơi vào tay Lục Thủy, nó cũng không phải không có mắt nhìn, tự nhiên nhìn ra được đó là một viên đá có thuộc tính Kim.

“Hình như là phía dưới núi lửa phun trào, trùng hợp có một viên đá thuộc tính Kim bay lên.” Lục Thủy cầm viên đá, nhìn về phía dưới núi lửa nói.

Chó con cảm thấy có chút cạn lời.

Vận khí Cẩu gia có phải hơi tốt quá rồi không?

Lục Thủy ngược lại không quá để ý đến những thứ này, hắn thử dùng Hữu Vi Pháp hấp thụ lực lượng thuộc tính Kim một chút.

Nhưng vừa làm được một chút lông mày liền nhíu lại.

Lại kém hơn rồi?

Không, không phải, mà là được tăng cường.

Hắn phát hiện mình có thể hấp thụ xong lực lượng cần thiết thuộc tính Kim trong khoảng một tuần.

Nói cách khác, đại khái chỉ cần một tháng rưỡi là có thể tấn thăng lên ngũ giai.

Lục Thủy không rõ lắm, đến cùng là hắn yếu đi, hay là mạnh lên.

Thực sự là một vấn đề nan giải mà.

Ví dụ như lúc trước hắn nghĩ là, một khi hắn nhập đạo, không cần đến thiên địa chi địa hắn cũng có thể chế ngự Đại Trưởng lão được.

Nhưng nhìn theo tình huống hiện tại, có thể đánh thắng Tam Trưởng lão hay không cũng là một vấn đề.

Nhưng theo như kiếp trước, muốn lên thất giai, hắn khả năng phải mất tới bốn đến năm năm.

Mà theo như tiến độ bây giờ chỉ cần chưa đầy một năm hắn liền có thể tiến vào thất giai.

Cho nên là mạnh lên hay yếu đi, chính Lục Thủy cũng không nói rõ được.

Dù sao cũng là được trùng sinh, bản thân hắn đã là một biến số lớn.

Về phần thu hoạch ở Tàng Kiếm cốc lần này, có thể nói là không lớn mà cũng không nhỏ đi.

Sau đó Lục Thủy nhìn về phía con chó bên cạnh, bình tĩnh mở miệng nói:

“Lúc vẫn còn ở Tiên Đình, ngươi có từng nghe qua về Dự Ngôn Thạch Bản, Vị Lai Kinh và Sách Khải Huyền chưa?”

Đây chính là nội dung Lục Thủy nhìn thấy ở bên trong quyển da thú kia.

Chỉ có vài chữ như vậy.

Nhưng Dự Ngôn Thạch Bản, Vị Lai Kinh có thể trực tiếp cho thấy tất cả.

Kết hợp với việc Tiên Đình và Thần Chúng nhằm vào Lục gia, việc này giúp Lục Thủy đưa ra một vài suy đoán.

Có điều hắn đến bây giờ cũng chưa từng thấy Khổ Hải Phật Môn nhằm vào Lục gia, cho nên tạm thời không quá chắc chắn.

Nghe thấy Lục Thủy hỏi, chó con lắc đầu:

“Không có, mặc dù hồi ta ở Tiên Đình cũng có chỗ đứng, nhưng không liên quan đến mấy người ở tầng cao bí ẩn kia.”

Lục Thủy cũng không bất ngờ, những vật này, hẳn là có quan hệ với chuyện các thế lực như Tiên Đình xuống dốc.

Nhưng là bởi vì những vật này mới xuống dốc, hay sau khi xuống dốc xong mới sinh ra những vật này, thì hắn không biết.

‘Xem ra vẫn phải cho người đi điều tra một chút, thuận tiện nhân lúc rảnh đến xem qua mấy nơi có liên quan đến Tiên Đình.

Khi đó giết Hoa Tiên thật sự là quá lãng phí, đáng nhẽ ra nên bắt về tra khảo mới đúng.’ Lục Thủy thầm nghĩ.

Sau đó hắn không nói gì nữa, chờ đến lúc tới Binh Mộ.

Còn thuận tiện cầu nguyện trong lòng, lần sau nếu gặp phải nhân vật của Tiên Đình thì tốt nhất nên là nam.

...

‘Ha ha, tìm được rồi.’ Mộ Tuyết cầm một vật gì đó lớn chừng một nắm tay, trong lòng có chút hưng phấn.

Nàng rốt cuộc cũng tìm được An Kỳ Quả.

Mặc dù chỉ có một quả, nhưng đủ cho Lục Thủy ăn rồi.

‘Quả này hơi to, nhưng mà không sao, trở về cắt thành miếng nhỏ cho Lục Thủy ăn là được.’ Mộ Tuyết thầm nghĩ trong lòng.

“Tiền bối, bên ngoài dường như có nhiều người hơn rồi.” Thiên Ngâm nói với Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết lần này không đưa trái cây cho Thiên Ngâm mà tự mình cất đi.

Sau đó nàng nhìn ra bên ngoài, cảm giác người Thiên Nữ tông cũng nên tới rồi.

“Chúng ta ra ngoài đi.” Mộ Tuyết nói.

Đông Phương Trà Trà và Thiên Ngâm không có ý kiến gì.

Trên đường đi ra ngoài, Mộ Tuyết nói với Thiên Ngâm:

“Còn nhớ lựa chọn mà ta nói với ngươi không?”

Thiên Ngâm lập tức gật đầu:

“Vãn bối nhớ kỹ, chỉ là không biết lựa chọn này rốt cuộc là cái gì?”

“Hai lựa chọn đơn giản.” Mộ Tuyết đưa tay lấy một nhánh cỏ dại từ trên đầu Đông Phương Trà Trà xuống xong, quay đầu nhìn Thiên Ngâm, tiếp tục nói:

“Thứ nhất, ta có thể kê giúp ngươi một toa thuốc, có thể trị hết bệnh trên người ngươi.

Thứ hai, ta có một đạo phù văn, phù văn này có thể giúp ngươi tránh được vận rủi từ vị sư đệ kia.

Đơn giản mà nói, chỉ cần có phù văn này, ngươi sẽ không bị ảnh hưởng bởi vận rủi từ người khác.”

Phù văn này là nàng cải tiến thành, ban đầu vốn là dùng để tránh ảnh hưởng từ người có vận khí tốt.

Trước đây có một đoạn thời gian vận khí của Lục Thủy quá tốt, khiến cho trên dưới thôn trấn đều gặp chuyện không bình thường.

Khi đó Lục Thủy còn hết lần này tới lần khác chạy tới mật thất nghiên cứu, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể động thủ che đậy vận khí tốt của Lục Thủy lại.

Mất hơn một ngày mới nghĩ ra được cái phù văn kia.

Nàng khi đó vốn là nên bế quan, nhưng vận khí kia của Lục Thủy ảnh hưởng đến nàng bên này, khiến nàng bừng tỉnh, không thể bế quan được.

Vừa tỉnh nàng liền muốn chạy tới nổ tung mất thất của Lục Thủy, nhưng lại phát hiện tinh thần ý thức của Lục Thủy vờn quanh trên người nàng hơi mệt mỏi, đại khái là đã đi vào trạng thái tập trung hiếm có, vì thế nàng không làm nổ mật thất kia nữa.

Về phần tinh thần ý thức kia, là nàng dùng để xác định trạng thái của Lục Thủy, bên người Lục Thủy cũng có tinh thần ý thức của nàng.

Qua ba ngày sau, từ trong mật thất đột nhiên có không ít đồ vật kỳ kỳ quái quái tràn ra, xong thì không có động tĩnh gì nữa, nhìn đến đây nàng liền đứng dậy, thuận tay mở cửa mật thất.

Có lẽ là do động tĩnh tạo ra lúc nàng mở cửa hơi lớn, cửa vừa mở ra thì có một tảng đá rơi xuống, dường như là rơi vào mặt Lục Thủy.

Tiếp đó, Lục Thủy một lời không hợp liền ròng rã đánh nàng suốt bảy ngày.

Nói cái gì mà thời điểm then chốt trong nghiên cứu, đều là mượn cớ, không phải là mới vừa nện vào mặt hắn một cái, đã muốn đánh trở về rồi sao.

Hơn nữa, nàng luôn cảm thấy tảng đá rơi vào mặt Lục Thủy kia, có chút kỳ quặc.

Đương nhiên, cuối cùng vẫn là nàng thắng.

Ai bảo nàng bỏ xuống tất cả phòng ngự, một thân kiều diễm đè lên người Lục Thủy chứ?

Chiêu mỹ nhân kế này dùng hoàn toàn là để nhằm vào Lục Thủy, đối với Lục Thủy đặc biệt hiệu quả.

Sau đó, thừa dịp Lục Thủy lơ là thì nhẹ nhàng cho hắn một quyền, kết thúc trận đấu.

Ngừng những hồi ức loạn thất bát tao đằng sau lại, Mộ Tuyết nhìn về phía Thiên Ngâm hơi sững sờ ở bên cạnh, nói tiếp:

“Cho ngươi hai lựa chọn như vậy.”

Thiên Ngâm nhất thời không biết nói cái gì.

Đầu óc nàng có chút loạn.

Đông Phương Trà Trà ở một bên, gật gật đầu nói:

“Thật sự là khó chọn ah, chọn cái đầu thì mặc dù khôi phục được thực lực, nhưng lại không có cách nào báo thù.

Chọn cái thứ hai thì ngược lại có thể báo thù, nhưng thực lực lại không khôi phục được, vẫn là báo không được thù.

Thật sầu não mà.”

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment