Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 180 - Chương 180: "Vận" Và "Thể"

Chương 180: "Vận" Và "Thể" Chương 180: "Vận" Và "Thể"

Mộ Tuyết: “...”

Thiên Ngâm: “...”

Luôn có cảm giác các nàng đang không cùng nói tới một chuyện.

Thấy vẻ mặt băn khoăn, không chắc chắn của Thiên Ngâm, Mộ Tuyết cũng không vội, nói:

“Ngươi cũng không cần cho ta một câu trả lời chắc chắn vội, ta sẽ cho ngươi hai tờ giấy mang về, ngươi chọn cái nào thì mở tờ đó ra là được rồi.”

“Vậy nếu mở cả hai tờ thì sao?” Đông Phương Trà Trà hỏi.

Thiên Ngâm không nghĩ tới vấn đề này, nhưng nghe Đông Phương Trà Trà hỏi vậy, nàng cũng rất tò mò, đưa cả hai tờ giấy cho nàng, đây không phải là cho nàng chọn cả hai à?

Mộ Tuyết gõ gõ vào đầu Đông Phương Trà Trà, nói:

“Ở bên ngoài thì không nên quá tham lam.”

Sau đó Mộ Tuyết nhìn về phía Thiên Ngâm, nói:

“Ta chỉ cho ngươi lựa chọn, còn chọn thế nào là việc của ngươi, hậu quả như thế nào, là do chính ngươi gánh chịu.”

Thiên Ngâm tự nhiên hiểu rõ.

Rồi nàng nhìn Mộ Tuyết, hơi nghi hoặc hỏi:

“Tại sao tiền bối lại giúp ta?”

Khóe miệng Mộ Tuyết hơi nhếch lên, khẽ cười:

“Chỉ là nhất thời cao hứng.”

Đối với Mộ Tuyết mà nói, xác thực chỉ là nhất thời cao hứng, hoặc là nói Thiên Ngâm trước mặt này, có chút giống với nàng trước kia.

Việc này khiến nàng nảy sinh tâm tình muốn giúp đỡ.

Hai lựa chọn kia đối với nàng mà nói đều chỉ là tiện tay, phẩy tay một chút là có thể hoàn thành, nhưng nàng chỉ cho đi một cái.

Lấy được quá nhiều, sẽ không thấy rõ được con đường bản thân thực sự muốn đi.

Mà càng tham lam, thì thứ thu hoạch được càng ít.

Trên đường đi, Mộ Tuyết không nói lời nào nữa, ngược lại Đông Phương Trà Trà lại nói rất nhiều, nàng đang phổ cập khoa học về điện thoại di động cho Thiên Ngâm.

Nghe Trà Trà phổ cập khoa học, Mộ Tuyết lại nhớ đến cảnh Lục Thủy phổ cập khoa học về di động cho nàng trước đây.

Oa, nàng khi đó nghe Lục Thủy nói, thật sự cảm thấy mờ mịt, thất thố, luôn có cảm giác không ở trong cùng một thế giới với Lục Thủy.

Khi đó hai người đã thành thân, Lục Thủy đã trở thành chồng của nàng, nàng đương nhiên là muốn cố gắng dung nhập vào thế giới của Lục Thủy.

Ban đầu cảm thấy thật sự rất khó.

Cũng may Lục Thủy không gấp, mà quan hệ lúc đó của hai người đã là vợ chồng, cho nên tình cảm ấm lên vô cùng nhanh.

Nhất là Lục Thủy đối với nàng rất tốt.

Sau đó nàng liền mơ mơ hồ hồ chìm trong tình cảm, không thể rời bỏ Lục Thủy được nữa.

Đương nhiên, cũng mơ mơ hồ hồ trở thành một phần trong thế giới của Lục Thủy lúc nào không hay.

Ngẫm lại chuyện này, lại cảm thấy thật vui vẻ.

Lúc mới thành thân, Lục Thủy mặc dù có hơi cổ quái kỳ lạ, nhưng da mặt lại đặc biệt mỏng.

Bây giờ mới dọa hắn một chút, hắn liền bắt đầu ở khắp nơi nhằm vào nàng, còn muốn đánh thắng nàng.

Xấu xa.

Nhưng mà, nàng vẫn có thể cảm nhận được sự ôn nhu của Lục Thủy.

Chỉ là không rõ ràng.

Nói tóm lại, kết hôn xong liền tốt rồi.

Rất nhanh sau đó, nhóm người Mộ Tuyết đã đi tới biên giới của đảo Mê Vụ.

“Tách ra ở chỗ này đi.” Mộ Tuyết nói.

Sau đó, Mộ Tuyết đưa cho Thiên ngâm hai mảnh giấy, một mảnh viết chữ Vận, mảnh con lại viết chữ Thể.

Vận đại biểu cho lựa chọn ngăn cản ảnh hưởng của vận rủi, thể đại biểu cho lựa chọn chữa trị thương thế.

“Cầm lấy cái này, muốn lựa chọn lúc nào thì tùy ngươi.” Mộ Tuyết nói.

Thiên Ngâm đưa tay nhận lấy hai tờ giấy, cuối cùng cung kính cúi đầu với Mộ Tuyết, nàng cho đến giờ vẫn chưa nói lời cảm tạ.

Đại ân này, dùng lời nói không đủ để cảm tạ, không có bất kì một thứ ngôn ngữ nào đủ để biểu đạt sự cảm kích của nàng đối với người trước mặt.

Mộ Tuyết đương nhiên không để ý đến việc này, chỉ nhìn Đông Phương Trà Trà thả “Kiếm” phi hành.

“Chờ ngươi mua được điện thoại di động rồi, nhớ phải nói cho ta biết, bái bai.” Đông Phương Trà Trà đứng trên “Kiếm”, vẫy tay từ biệt.

Thiên Ngâm cũng vẫy tay lại.

Đông Phương Trà Trà thật là một đứa trẻ có ý tứ.

Có điều, cái câu chị dâu là vị hôn thê của biểu đệ kia, nàng thật không thể nào hiểu được.

Nếu không phải được tiền bối Mộ Tuyết giải thích, nàng suýt chút nữa đã hiểu nhầm rồi.

Cũng may chưa có mạo phạm đến tiền bối.

Nghĩ như vậy, Thiên Ngâm cũng ngự kiếm rời khỏi đảo Mê Vụ.

Phương hướng rời đi của nàng không giống với của Mộ Tuyết, đương nhiên, đây cũng chỉ là nàng tùy ý chọn một cái.

Là bởi vì khi ở gần đảo Mê Vụ, cảm giác phương hướng sẽ bị mất đi.

Nàng bay thật lâu, cuối cùng mới bắt đầu cảm giác được phương hướng, nàng đã hoàn toàn rời khỏi đảo Mê Vụ rồi.

May mà không gặp phải kẻ nào.

Nếu không thì có lẽ sẽ không rời đi được.

Phải biết rằng, luôn luôn sẽ có người cho rằng ngươi đoạt được Đạo khí nào đó.

Rời khỏi đảo Mê Vụ, Thiên Ngâm nhẹ nhàng thở phào, nàng ngồi xuống trên phi kiếm, lấy hai tờ giấy kia ra.

Nhưng nàng cũng không tùy ý mở ra, mà chỉ nhìn như vậy.

Hai lựa chọn mà tiền bối cho nàng này, có thể trực tiếp quyết định tương lai của nàng.

Nàng hiểu.

Nhưng nàng không hạ nổi quyết tâm.

Thiên Ngâm nhìn mảnh giấy ghi chữ “Thể”, đây là thứ nàng vẫn luôn tha thiết mơ ước có được, nhưng lựa chọn cái này, chẳng khác nào lựa chọn quay về cuộc sống trước kia.

Cũng không phải là cuộc sống trước kia không tốt.

Chỉ là... có chút không nói rõ được.

Vậy chọn vận thì sao?

Chọn vận thì có nghĩa là gì? Chính nàng cũng không hiểu, vì muốn tránh khỏi vận rủi sao?

Nàng rốt cuộc vẫn không thể cải thiện được cái gì.

Sư đệ Thạch Minh canh giữ ở nơi đó, chẳng qua chỉ là bởi vì áy náy mà thôi.

Cho nên tốt nhất là chọn thể đi.

Cuối cùng Thiên Ngâm giơ mảnh giấy viết chữ “Thể” lên, cứ như vậy ngây ngốc nhìn.

Mà vừa lúc này, một trận gió quét qua, mảnh giấy trong tay còn lại của nàng bị thổi bay đi.

Là mảnh giấy viết chữ “Vận”.

Thiên Ngâm sửng sốt, nàng thấy tờ giấy kia sắp rời khỏi tầm mắt.

Trong chớp mắt này, tất cả những chuyện đã phát sinh trong mấy chục năm qua bỗng ập tới trong đầu nàng.

Nàng nhớ tới vị sư đệ gầy gò vẫn luôn một mực đi theo mấy người tới tìm nàng gây phiền phức kia, cho dù bị đánh chửi hắn cũng vẫn không từ bỏ mà đi theo, theo cho tới khi đối phương bị thương nặng, tới khi đối phương gặp xui xẻo, tới khi đối phương bị sét đánh thành trọng thương, tới khi đối phương thề sẽ không đến tìm nàng nữa mới thôi.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, hết người này tới người khác, mới đổi lấy được bình yên cho nàng dưỡng thương.

Thiên Ngâm nhìn theo mảnh giấy viết chữ “vận”, theo bản năng giơ tay bắt lấy.

Một lần bắt lấy này, giống như là bắt lấy những năm tháng trong hồi ức, bắt lấy hình dáng lén lén lút lút đến chỗ nàng vào rạng sáng sau mỗi lần được cấp tài nguyên tu luyện kia của hắn.

Bộ dáng ấy thận trọng giống như một tên trộm vậy.

Cuối cùng, hắn sẽ đem tất cả những tài nguyên thuộc về mình, cùng những linh dược thu nhặt được trong suốt thời gian qua, vụng trộm đặt ở trước cửa, nàng khi đó sẽ đứng ở sau cửa nhìn, nhìn hắn đến, lại nhìn hắn đi.

Năm qua năm.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, nàng vẫn chưa từng một lần ở trước mặt hắn nói lời cảm ơn.

Sao có thể như vậy được?

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment