Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 185 - Chương 185: Khô Thụ Lão Nhân Nhập Đạo

Chương 185: Khô Thụ Lão Nhân Nhập Đạo Chương 185: Khô Thụ Lão Nhân Nhập Đạo

Sau khi Cô ảnh lão nhân rời đi, Lục Thủy liền thu hồi Anh Linh Thần Điện. Không cần thiết hắn cũng không muốn quấy rầy những anh linh này ngủ say.

Sau khi anh linh của Lam Dạ Quốc rời đi, cũng chỉ còn lại Lục Thủy và Khô Thụ lão nhân.

Lục Thủy nhìn Khô Thụ lão nhân, nói:

“Yên tâm nhập đạo đi. Đúng rồi, ta đã động chút tay chân trên thời cơ nhập đạo của ngươi, tất cả những gì ngươi vừa thấy và nghe được, không có lệnh của ta, ngươi không thể nào nói cho những người khác nghe.”

Khô Thụ lão nhân ngây người. Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ nên nói cho Tam trưởng lão thế nào.

“Vì sao thiếu gia phải làm như vậy?” Khô Thụ lão nhân hỏi.

“Có nói ngươi cũng không hiểu.” Lục Thủy trả lời.

Sau đó liền không tiếp tục để ý Khô Thụ lão nhân nữa, hắn đang đợi chó con tới.

Khô Thụ lão nhân cũng không biết nói gì.

Nếu là lúc trước, hắn sẽ cảm thấy Lục Thủy ngây thơ. Nhưng bây giờ... Một lời khó nói hết.

Không bao lâu, chó con đã ngự binh khí của nó tới trước mặt Lục Thủy.

“Cẩu gia, đã an bài thỏa đáng. Nhưng vì sao Cẩu gia không trực tiếp đánh giết bọn hắn chứ?” Chó con rất tò mò.

Giữ lại những người này, có gì tốt?

Còn phải phiền phức trấn áp.

“Làm mồi nhử mà thôi! Nếu như những người kia hiếu kỳ đối với bọn họ.” Lục Thủy nói.

Một số người của Tiên Đình kiểu gì cũng sẽ phát hiện nơi này có trấn áp người, đến lúc đó xem thử lòng hiếu kỳ của bọn hắn có đủ lớn hay không.

Tu vi bình thường sẽ không thể cứu được những người này.

Tất nhiên cần đến người biết không ít chuyện xuất thủ.

Đến lúc đó bắt đến tra khảo một chút là có thể đạt được không ít tin tức hữu dụng.

“Cẩu gia anh minh.” Mặc dù không biết Cẩu gia nghĩ như thế nào, nhưng chó con cảm thấy khen trước một câu luôn luôn đúng.

Lục Thủy không nói thêm gì nữa, hắn trực tiếp đóng lại hiệu quả của mê trận để những người khác rời khỏi Binh Mộ, chuyện ở Binh Mộ đã kết thúc.

Đối với Lục Thủy, hắn chỉ cần chờ Khô Thụ lão nhân nhập đạo, sau đó đưa hắn đến bên người Mộ Tuyết là được.

Rất nhiều ngày không thấy Mộ Tuyết.

Đương nhiên, lo lắng nhất vẫn là Mộ Tuyết lấy được An Kỳ Quả, khi đó hắn ăn hay là không ăn?

—— ——

Mê trận Binh Mộ bắt đầu mất đi hiệu quả, rất nhiều người đã rời đi, mà Thạch Minh tất nhiên cũng theo đó rời khỏi Binh Mộ.

Thu hoạch lần này của hắn, đủ để bù đắp được thu hoạch mấy chục trên trăm năm trước đó.

“Lần này thương thế của Thiên Ngâm sư tỷ nhất định sẽ khôi phục.”

Thạch Minh nhìn phương thuốc và linh dược, thầm nghĩ trong lòng. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại cảm thấy có chút cô đơn.

Hắn, phải dọn đi rồi.

Sau khi Lục Thủy dần dần triệt tiêu mê trận, người nên đi thì đều đã rời khỏi Binh Mộ.

Người nên tụ tập lại, tất nhiên cũng đang tụ tập ở nơi đã hẹn trước.

Kiều Càn cũng đang ở một chỗ tụ tập chờ đợi những người khác đến.

Hắn đã quyết định xong, nháo loạn với những người này một chút, sau đó lại bị ẩu đả hai lần, rồi cứ ngoan ngoãn làm một phế vật thức thời là được.

Nghe lời, không ra mặt, về sau cũng không nên tùy tiện ra ngoài.

Rất nhanh đám người Kiều Ý đã đi tới căn cứ.

Trên người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút vết thương.

Mà khi bọn hắn nhìn thấy trên người Kiều Càn gần như không có vết thương nào, không hiểu sao lại hơi nổi nóng.

“Sau khi phế đi đã có chút không giống với lúc trước, không ngờ lại học được cách làm chó trốn trong chuồng.” Có người mở miệng nói.

Kiều Càn tức giận mắng:

“Các ngươi còn không bằng cả ta, vết thương chằng chịt, lại còn không lấy được thứ gì. Các ngươi nói ta là phế vật, vậy các ngươi còn không bằng cả phế vật.”

Trong nháy mắt liền có người giận dữ, hắn đi thẳng về phía Kiều Càn, vung tay muốn đánh một cái tát qua.

Đùng, một cái tát này không hề đánh vào trên mặt Kiều Càn, bởi nó đã bị Kiều Càn lấy tay ngăn cản.

Tu vi người này cao hơn Kiều Càn, nhưng do bị thương nên không trực tiếp đánh Kiều Càn.

Khi nhìn thấy tay của mình bị ngăn lại, đối phương càng nổi nóng hơn.

Không nói hai lời trực tiếp đá bay Kiều Càn.

Bịch một tiếng, Kiều Càn bị đá văng ra ngoài.

Lúc người rơi xuống đất còn lăn vài vòng mới dừng lại được.

Người kia không hề dừng tay, đi thẳng về phía Kiều Càn rơi xuống, dùng quyền cước đấm đá với Kiều Càn.

Vừa đánh vừa nhục mạ.

“Ngươi nói ai là phế vật?”

“Ngươi lại dám hoàn thủ, không phải ngươi rất có năng lực sao?”

“Tên phế vật nhà ngươi.”

Kiều Càn nằm im trên mặt đất không hề đánh trả.

Không lâu sau đó người kia mới bị Kiều Ý kéo ra:

“Ngươi thật sự muốn đánh chết hắn sao?”

Người kia hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Sau đó Kiều Ý nhìn Kiều Càn nằm trên đất, nói:

"Kiều thiếu gia, khuyên ngươi sau này học ngoan một chút, chí ít sẽ không phải chịu nỗi khổ da thịt.

Dù sao bị trào phúng còn hơn bị đánh đập.

Đã phế rồi thì phải có loại giác ngộ này."

Sau đó đám người Kiều Ý dự định rời đi. Pháp bảo phi hành ở trên người Kiều Ý, cho nên hắn là người dẫn đội lần này.

Kiều Càn đứng lên khỏi mặt đất, hắn nhìn đám người Kiều Ý, trong mắt mang theo ba phần phẫn nộ, bảy phần cô đơn.

Nhìn xem, đã có chút giác ngộ.

"Được rồi, nếu bị đánh hung ác thêm một chút thì tốt hơn. Đáng tiếc tên Kiều Ý này lại xen vào.

Sau này ta chỉ cần im lặng núp ở Kiều gia là được, làm một thiếu gia phế vật vô dụng, tận lực không xuất hiện ở trước mặt các vị trưởng bối.

Như vậy sẽ không có chuyện gì." Kiều Càn thầm nghĩ.

...

Lúc này Sơ Vũ cũng đã rời khỏi Binh Mộ, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình như sóng triều, sau khi trở về nhất định hắn có thể viết một ngày hơn vạn.

Phải nói là hắn viết cũng cần biến đổi bất ngờ, còn gian nan hơn so với tu chân.

Chỉ tên sách đã giày vò hắn hơn nửa ngày.

Vốn định đặt là « Nhà ta dường như có đại lão triển vọng », đáng tiếc đã được dùng rồi, làm hại hắn không thể không đổi tên.

Hắn còn đặc biệt tìm kiếm quyển sách kia.

Nhưng cũng do gần đây không rảnh, bằng không mời mấy vị sư muội đến hỏi thăm vị tác giả này, ai bảo hắn cướp tên sách của ta.

Rất lâu chưa trở về tông môn, có rảnh phải trở về thăm sư phụ và các sư tỷ mới được.

Nhưng khi nghĩ tới các sư tỷ kiểu gì cũng sẽ bức người ta mặc quần áo phụ nữ, nên hay là thôi đi!

—— ——

Lúc chiều, Khô Thụ lão nhân đã từ một lão giả tang thương biến thành người đàn ông trung niên, huyết khí thịnh vượng, sinh cơ rực rỡ.

Lúc này hắn đã thành công nhập đạo.

Lục Thủy nhìn Khô Thụ lão nhân một chút, nói:

“Chậm hơn so với dự tính của ta.”

Khô Thụ lão nhân đầy vẻ áy náy:

“Để thiếu gia đợi lâu rồi.”

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment