Sau đó Lục Thủy vươn tay chộp một cái, Phương Thiên Họa Kích đen kịt bị Lục Thủy nắm trong tay, tiếp đó hắn ném cho Khô Thụ lão nhân, nói:
“Mang vũ khí này về đưa cho Tam trưởng lão, cứ nói là thu hoạch lần này của ta ở Binh Mộ. Đúng rồi, còn con chó trên đó, nó nói không muốn làm chó hoang nữa, ngươi sai người nhét vào trong chấn, lại làm cho nó một cái ổ chó.”
“Cẩu gia, ta rất muốn canh cổng, để cho ta canh cổng giúp Cẩu gia đi.” Chó con lập tức kêu lên.
Lục Thủy không để ý, thuận tiện nói với Khô Thụ lão nhân:
“Nếu nó từ chối, cứ tùy tiện ném ở đâu cũng được.”
Khô Thụ lão nhân nhận lấy Phương Thiên Họa Kích, hắn không quá hiểu chuyện về con chó này.
Nhưng chung quy hắn vẫn có chút ánh mắt, cái Phương Thiên Họa Kích này không hề đơn giản.
Nhìn giống như pháp bảo, nhưng lại không phải pháp bảo.
Chí ít hắn không thể sử dụng được.
“Thiếu gia, đây là Ma Binh?” Khô Thụ lão nhân hỏi.
Lục Thủy lắc đầu:
“Nói chuẩn xác thì không phải. Tóm lại cứ lấy về là được, coi như tránh để Tam trưởng lão lại nhàn rỗi phạt ta.”
Phương Thiên Họa Kích cũng không được tính là Ma Binh, chó con mới thật sự là Ma Binh.
Mà nghe thấy Lục Thủy nói vậy, Khô Thụ lão nhân có chút bất đắc dĩ. Nếu như thiếu gia chịu để lộ chút thực lực ra, Tam trưởng lão cũng sẽ không biến thành người hay trách phạt.
Nhưng Khô Thụ lão nhân cũng nghe ra, có vẻ như Lục Thủy không định trở về.
“Thiếu gia muốn đi đâu?” Khô Thụ lão nhân hỏi.
Bây giờ hắn thật sự không thể nào quyết định được hướng đi của Lục Thủy.
"Đi đảo Mê Vụ, Mộ Tuyết đang ở đó. Chân Võ thông báo cho ta biết, cha mẹ ta để ta đi qua đón mấy người Mộ Tuyết.
Lát nữa Thụ lão đưa ta qua, sau đó có thể đi về trước." Lục Thủy nói rất rõ ràng.
Không phải hắn muốn đi, mà là cha mẹ hắn bắt hắn đi.
Lời của cha mẹ tất nhiên phải nghe, đúng không?
Khô Thụ lão nhân gật đầu, đương nhiên hắn sẽ không hoài nghi chuyện này.
“Vậy ta sẽ đưa thiếu gia đi qua. Nhưng đảo Mê Vụ bên kia không an toàn lắm, tốt nhất thiếu gia đừng vào quá sâu.” Khô Thụ lão nhân nhắc nhở một câu.
“Ta không đi vào.” Lục Thủy nói.
Hắn vốn không định đi vào.
Đám Lạc Phong đã vào trong, mà Chân Võ gửi tin tức nói, Mộ Tuyết cũng đã đi ra.
Hắn hoàn toàn không cần thiết phải tiến vào, chỉ cần xác định Mộ Tuyết không lấy được An Kỳ Quả là tốt.
Hắn có Thiên Y Quả, cũng không cần đến An Kỳ Quả.
Để Lạc Phong đi chủ yếu là phòng ngừa người khác đạt được, cuối cùng bán cho Mộ Tuyết.
Dù sao thì An Kỳ Quả có hiệu quả không bình thường đối với làn da, chắc chắn sẽ có một số người muốn.
Dù sao Trì Dũ Thuật cũng không phải vạn năng.
Các linh dược khác lại quá xa xỉ.
“Vậy thì ta sẽ đưa thiếu gia qua đó.” Nói đến đây, Khô Thụ lão nhân nhìn về phía Binh Mộ, nói tiếp:
“Đúng rồi, thiếu gia trấn áp đám ma tu Giác La ở bên trong có an toàn không?”
Kỳ thật Khô Thụ lão nhân không thèm để ý việc những người kia có trốn hay không, chủ yếu là bọn chúng biết Lục Thủy không phải phế vật, đây không phải là tin tức bình thường đối với rất nhiều người.
Nếu như truyền đi, chắc chắn sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
“Hừ.” Chó con Ma Binh hừ lạnh một tiếng:
"Nhân loại không có kiến thức. Đừng nói là bọn hắn, cho dù ngươi có tiến vào thì cũng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Quyết sách của Cẩu gia rất anh minh, rất chính xác, không thể nghi ngờ."
Khô Thụ lão nhân lập tức bị nói đến sửng sốt.
Con chó này có lai lịch gì?
Lục Thủy cũng hơi bất đắc dĩ, sau đó hắn nói:
“Không cần để ý.”
Nếu Lục Thủy đã nói như vậy, tất nhiên Khô Thụ lão nhân không hỏi thêm nữa. Sau đó hắn dẫn Lục Thủy rời khỏi Binh Mộ, tiếp theo sử dụng Súc Địa Thành Thốn đi thẳng về phía biển cả.
Chân Võ đã cung cấp tọa độ của đảo Mê Vụ, cho nên rất dễ để tìm thấy vị trí.
Không bao lâu sau, Lục Thủy đã xuất hiện trên bầu trời biển cả.
“Thiếu gia, đã đến.” Khô Thụ lão nhân nói.
Rất nhanh Lục Thủy đã phát hiện đám người Mộ Tuyết, nhưng hắn vừa mới nhìn sang liền kinh ngạc.
Hắn nhìn thấy đám Mộ Tuyết và Đông Phương Tra Tra đang đứng ở trên một chữ Kiếm.
Kiếm này còn đang phi hành giữa không trung.
Thứ đồ gì đây?
Pháp bảo phi hành kiểu mới?
Nhưng khí tức này, tại sao lại thấy quen thuộc như vậy?
...
Đại điện Lục gia.
“Đây chính là bảo vật mà tiểu tử kia lấy được?” Tam trưởng lão nhìn Phương Thiên Họa Kích đen kịp trong tay, không nhịn được hỏi.
Khô Thụ lão nhân đứng ở bên dưới đại điện, gật đầu nói:
“Đúng vậy, nhưng cũng không biết là pháp bảo cấp bậc gì, có đôi khi lại cảm thấy nó không phải pháp bảo.”
Đây là lời thật lòng của hắn, đến bây giờ hắn vẫn không biết đây là thứ gì.
“Ngươi cảm thấy nó có thể là Ma Binh không?” Tam trưởng lão ném Phương Thiên Họa Kích cho Khô Thụ lão nhân, hỏi.
Khô Thụ lão nhân nhận lấy Phương Thiên Họa Kích, lắc đầu:
“Chắc không phải.”
Tam trưởng lão không hề để ý, sau đó nói:
“Vứt thứ này vào nhà kho mà tiểu tử kia hay đến. Chuyến này cũng coi như có chút thu hoạch, cái Phương Thiên Họa Kích này không tầm thường.”
Mặc dù không thể xác định là thứ gì, nhưng chất liệu và bản thân binh khí đã đủ đặc biệt. Mà hắn đã thử dùng sức bóp một chút, nhưng không thể lưu lại bất kỳ dấu vết gì cho Phương Thiên Họa Kích, điều này nói rõ nó đủ để so sánh với một kiện Đạo khí bình thường.
Chờ Khô Thụ lão nhân nhận lệnh, Tam trưởng lão lại nói tiếp:
“Nếu như ngươi đã nhập đạo, thế thì có dự định khác chưa?”
Ở Lục gia, chỉ cần nhập đạo là có thể chọn rời đi.
Rời đi không điều kiện, thậm chí còn có thể nhận được sự trợ giúp của Lục gia.
Lục gia sẽ không trói buộc một người từ nhập đạo trở lên.
Thêm một người không nhiều, thiếu một người cũng không ít, Lục gia không hề quan tâm.
Cưỡng chế sẽ có hại lớn hơn lợi.
Còn không bằng để cho đối phương rời khỏi, đi làm chuyện đối phương muốn làm.
Khô Thụ lão nhân lắc đầu:
“Tam trưởng lão cũng biết, ta đã sớm không có bất cứ dã vọng gì nữa rồi.”
Tam trưởng lão nhìn Khô Thụ lão nhân, trầm mặc một lát, cuối cùng phất tay để Khô Thụ lão nhân rời đi.
Sau khi Khô Thụ lão nhân rời đi, Tam trưởng lão mở miệng nói:
"Có chút cảm giác kỳ quái. Gia hỏa Khô Thụ này có lời gì đó muốn nói, nhưng lại không nói được ra khỏi miệng.
Xem ra chuyện hắn nhập đạo có chỗ kỳ quặc.
Chí ít đã gặp kỳ ngộ gì đó.
Nhưng cũng không tính là chuyện xấu."
Tam trưởng lão thở dài một tiếng, hắn cảm thấy gần đây hơi nhiều chuyện.
Nhưng cũng may đám Lục Cổ đã đi Mộ gia, hy vọng có được tin tức tốt.
Sau đó Tam trưởng lão biến mất khỏi chỗ cũ.
Chờ khi hắn xuất hiện lại, đã ở trên đường nhỏ trong rừng trúc, rất nhanh sau đó Tam trưởng lão đứng trước một hồ nước.
Sau khi Tam trưởng lão đến, một trận gió nhẹ thổi tới.
-----
Dịch: MB_Boss