Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 187 - Chương 187: Thái Dương Thần Muốn Đến Lục Gia

Chương 187: Thái Dương Thần Muốn Đến Lục Gia Chương 187: Thái Dương Thần Muốn Đến Lục Gia

Tam trưởng lão cung kính nói:

"Gần nhất Thái Dương Thần Điện có rơi xuống một đạo Chí Dương Chi Hỏa. Căn cứ suy đoán, rất có thể là dấu hiệu khi Thái Dương Thần thức tỉnh.

Nhưng xem xét mấy đại thần điện khác của Thần Chúng, có xác suất rất lớn là phân thân của Thái Dương Thần sẽ giáng lâm."

“Khả năng lớn Thái Dương Thần sẽ đến Lục gia.” Tam trưởng lão bổ sung một câu.

Chuyện Thái Dương Chi Tử chết bị tính ở trên đầu Lục gia là một phần, chủ yếu là có vẻ như Thái Dương Thần Điện có ý nghĩ gì đó với Lục gia.

Lại nói tiếp, chân thân của Thái Dương Thần không dám tới, thế thì phân thân còn không dám sao?

Đối phương có tám thành là tới để thăm dò Đại trưởng lão.

Bởi vì trong những năm này, không có người nào mò ra được Đại trưởng lão đã mạnh lên, hay là yếu đi.

Cái gì gọi là yếu đi?

Không phải khí huyết suy yếu khi về già, mà là người khác đều đang mạnh hơn, mà ngươi vẫn dậm chân tại chỗ, đây chính là yếu đi.

Sau khi Tam trưởng lão nói xong liền đứng tại chỗ, chờ đợi câu trả lời chắc chắn.

Lúc này gió nhẹ không còn thổi, mặt nước tĩnh lặng.

Sau đó một thanh âm truyền đến:

“Yên lặng chờ.”

Tam trưởng lão đã hiểu, sau đó quay người rời đi.

—— ——

Bên trên đảo Mê Vụ, Tố Nhiễm nhìn khắp bốn phía, nàng đang tìm kiếm An Kỳ Quả mà Thần Nữ giao cho.

Kỳ thật ngay từ đầu nàng không hề biết đảo Mê Vụ có An Kỳ Quả.

Vừa nghe nói đến nàng đã rất hưng phấn, sau đó xung phong nhận việc này.

Đương nhiên, Chưởng môn không thể đi ra ngoài, loại chuyện nhỏ nhặt như này không đến lượt Chưởng môn tự mình đến.

Chỉ khi đến chỗ của Hải Yêu, gặp mặt loại nhân vật lớn như vậy, cộng thêm việc hạn chế tu vi, mới cần đến Chưởng môn tự mình ra ngoài.

Bằng không chuyện gì cũng cần Chưởng môn tự mình ra tay, thế thì còn cần đám đệ tử và Trưởng lão như các nàng làm gì?

Cũng phải nói, địa vị của nàng trong tông môn chỉ có thể coi như tuyến ba, tuyến một là Chưởng môn, tuyến hai là sư tỷ Tố Loan và Trưởng lão Nam Bắc của nàng.

Đương nhiên, Trưởng lão Nam Bắc và sư tỷ của nàng không giống nhau. Sư tỷ của nàng tương đối có uy vọng, mà gần như tất cả mọi chuyện đều là do sư tỷ xử lý.

Nhưng Trưởng lão Nam Bắc là tâm phúc của Chưởng môn, mà bây giờ đã không giống với lúc trước, Chưởng môn nói cái gì chính là cái đó.

Tuy nhiên, mặc kệ là Trưởng lão Nam Bắc hay là Chưởng môn, đều không có ý định tham dự vào việc quản lý của sư tỷ, thậm chí tự giác để mất quyền lực.

Chuyện này làm cho các nàng rất khó chịu.

Nhưng cũng may gần đây đang từ từ dung nhập, dù sao Chưởng môn cũng có mang người tới.

Trưởng lão Nam Bắc không thể một mực làm linh vật.

Với lại, mặc dù Chưởng môn không quản lý công việc, nhưng những tông môn phụ thuộc kia chỉ phục một mình Chưởng môn.

Chỉ cần Chưởng môn muốn đích thân nói chuyện gì đó, bọn hắn sẽ không dám có chút ý kiến nào.

“Sư thúc, trên núi bên kia phát hiện An Kỳ Quả.” Có một nữ đệ tử chạy đến bên cạnh Tố Nhiễm báo cáo.

Có vẻ nàng hơi sốt ruột.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tố Nhiễm hỏi.

Nếu như phát hiện trái cây thì hái đến là được, bây giờ không cần nói cũng biết đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Có hai người đang tranh đoạt với chúng ta, ta và mấy tiểu bối khác không phải đối thủ của đối phương. Mặc dù tạm thời không để cho đối phương hái được trái cây, nhưng trong bọn hắn có người tốc độ rất nhanh.” Yêu Yêu nói rất gấp.

“Đi qua đó xem thử.” Tố Nhiễm không chần chờ.

Mặc dù nàng không thể hiểu được, vì sao chỉ là An Kỳ Quả mà cũng phải đánh nhau.

Nhưng bây giờ không phải lúc hỏi thăm.

An Kỳ Quả đúng là ít có, nhưng cũng không được tính là trân quý?

Giống như gân gà vậy.

Ai sẽ đánh nhau vì thứ này?

Nó giống như việc hai nhóm người lên núi tìm thấy trái cây hoang dại, cuối cùng đối mặt sinh tử với nhau.

Điên rồi sao?

Rất nhanh Tố Nhiễm đã đi tới nơi, người của các nàng đang giằng co với đối phương.

Hai tứ giai, mà nhìn qua lại không hề đơn giản.

Mặc dù đệ tử nàng mang tới cũng có một số là tứ giai, nhưng tuyệt đối không thể mạnh bằng hai người này.

Khó trách cần mấy người mới có thể cầm cự với đối phương.

Nhưng cũng may là không thật sự đối mặt sinh tử với nhau, bằng không người của nàng chắc chắn sẽ bị thương.

Ngay lúc này Tố Nhiễm phóng ra sức mạnh của ngũ giai đỉnh phong, trực tiếp đẩy lùi hai người kia.

Nếu không phải tốc độ của bọn họ nhanh, nhất định sẽ bị thương.

“Hai vị, chỉ là An Kỳ Quả mà thôi, thật sự cần thiết phải động thủ sao?” Tố Nhiễm bước từng bước một đi qua.

Uy thế của nàng đang không ngừng điệp gia.

Thực lực của ngũ giai đỉnh phong, căn bản không phải hai tứ giai có thể chống cự.

Lạc Phong và Nhiếp Hạo không ngừng lùi lại.

Đúng, người đến đoạt trái cây tất nhiên là hai người bọn họ.

Lạc Phong nhíu mày, hắn không hề nghĩ tới lại có một cường giả ngũ giai Pháp Thân ở đây.

Chỉ vì An Kỳ Quả?

Người này nhìn qua cũng là hạng nổi bật bên trong ngũ giai?

“Tiền bối, chúng ta không có ý muốn là địch với các vị. Không biết có thể bán lại An Kỳ Quả này cho chúng ta hay không? Tiền bối có thể ra giá.” Lạc Phong nói.

Nếu đã không đánh lại thì dùng mua bán là thích hợp nhất.

“Một viên linh thạch cửu phẩm.” Tố Nhiễm trực tiếp nói.

Lạc Phong không nói ra lời.

Rõ ràng đối phương không muốn bán.

Nếu không phải bởi vì Thiếu tông chủ của bọn hắn cần, hắn thật sự không muốn trao đổi với cường giả này.

Nhưng đến bây giờ bọn hắn vẫn không hề tìm được An Kỳ Quả khác. Nếu không tìm được trái cây, bọn hắn sẽ không thể nào giao nộp.

Nghĩ tới cảnh tượng Thiếu tông chủ độ kiếp, Lạc Phong rất sợ.

Nhiếp Hạo cũng sợ, hắn cảm thấy mình đã bị Lạc Phong kéo lên xe trộm.

“Tiền bối, chúng ta rất thành ý muốn mua.” Lạc Phong nói lại lần nữa.

Tố Nhiễm không để ý đến bọn hắn. Nàng rất vất vả mới tìm được An Kỳ Quả, làm sao có thể cho người khác?

Trở về làm sao bàn giao với Chưởng môn?

Còn chỗ Thần Nữ thì càng không có cách nào trả lời.

Đây chính là thứ Thần Nữ muốn.

Thần Nữ đáng sợ cỡ nào các nàng còn không biết sao?

Chỉ trừng mắt đã giết chết Lục giai, sau đó chỉ dùng một chút khí tức đã có thể làm cho tông môn xung quanh quỳ xuống đất thần phục.

Tố Nhiễm tiến lên định hái trái cây xuống, vào túi mới yên tâm.

Nhưng chỉ có hai quả, hơi ít.

Lạc Phong nhíu mày. Nhìn thấy đối phương lấy được An Kỳ Quả, hắn quyết định mạo hiểm một lần.

Hắn nhìn về phía Nhiếp Hạo.

Nhiếp Hạo gật đầu, sau đó phóng thẳng về phía Tố Nhiễm.

Ngay khi Nhiếp Hạo hành động, thân ảnh đã thối lui của Lạc Phong biến mất không thấy tung tích.

Tốc độ của Nhiếp Hạo rất nhanh, gần như dùng ra tốc độ nhanh nhất đến gần Tố Nhiễm.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment