Nhưng nói thế nào Tố Nhiễm cũng là ngũ giai, nàng chỉ vung tay lên một cái đã đánh bay Nhiếp Hạo đang xông tới.
Lúc Nhiếp Hạo bị đánh bay liền ném thẳng kiếm trong tay ra, một kiếm này dùng đến sức mạnh lớn nhất của hắn.
Một tay Tố Nhiễm cầm trái cây, một tay lấy linh kiếm ra, sau đó vung lên.
Một tiếng vang nhỏ phát ra, công kích của Nhiếp Hạo đã bị đánh tan rã.
Nhưng không đợi Tố Nhiễm mở miệng trào phúng hai câu, đột nhiên nàng cảm thấy có một bàn tay vươn về phía mình.
Chuyện bất thình lình này làm cho nàng có chút ngoài ý muốn.
Rất nhanh nàng phát hiện bàn tay này không hề đụng vào mình, mà chỉ cướp đoạt trái cây trong tay nàng.
“Là ngươi?” Tố Nhiễm kinh hãi, còn kèm theo sự tức giận. Chỉ là một tên tứ giai lại thiếu chút nữa cướp đồ đi ngay dưới mí mắt của nàng.
Sau đó Tố Nhiễm vung kiếm chém về phía Lạc Phong. Dường như Lạc Phong đã sớm dự đoán được cảnh này, bên người hắn lập tức hiện ra một đạo phòng ngự, đây là pháp bảo hộ thân.
Có thể chống đỡ một kích toàn lực của ngũ giai.
Oanh!!!
Vụ nổ khổng lồ xảy ra trước mặt Tố Nhiễm.
“Nguy rồi.”
“Làm sao lại như vậy?”
Trong nháy mắt khi sức mạnh nổ tung, trái cây trong tay Tố Nhiễm chịu ảnh hưởng.
Trực tiếp hóa thành hư không.
Lạc Phong thấy thế liền lập tức lùi về phía sau, tiếp đó chui vào trong không gian xung quanh, cuối cùng biến mất không thấy tung tích.
Đây là ẩn nấp chi pháp, sở trường của Ẩn Thiên tông.
Lạc Phong trùng hợp học được tốt hơn so với người bình thường.
Nhưng hắn lại không thể nào hiểu được, vị tiền bối này đã xảy ra chuyện gì, vì sao không bảo vệ trái cây trong tay?
Làm tiền bối đều sơ ý như thế sao?
Chuyện này làm dự tính của hắn gặp sai lầm, mất cả chì lẫn chài.
Hắn vẫn cho rằng đối phương sẽ dùng sức bảo vệ, không nghĩ tới đối phương không hề làm thế, hại hắn thua lỗ một kiện pháp bảo hộ thân.
Hắn rất vất vả mới đổi được cái pháp bảo này từ tông môn.
Mà Tố Nhiễm thì cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Lạc Phong biến mất.
“Ẩn Thiên tông? Đáng chết, rõ ràng đang hợp tác với chúng ta, không ngờ quay đầu đã phá hư chuyện của ta.” Tố Nhiễm rất tức giận.
Cuối cùng các nàng vẫn lựa chọn mở ra một phần linh mạch với Ẩn Thiên tông, đây là hợp tác cả hai cùng có lợi.
Ích lợi của các nàng chắc chắn lớn hơn so với trước đó, hơn nữa còn không cần đối địch với Ẩn Thiên tông.
Vốn cho rằng có hợp tác, kiểu gì mọi người cũng cho nhau chút thể diện.
Bây giờ nghĩ lại là do nàng suy nghĩ nhiều.
Nếu để nàng điều tra ra người này là ai, nàng chắc chắn sẽ giết chết đối phương.
Chỉ là một tứ giai, lại làm cho nàng mất mặt như vậy.
Nhưng đó đều là chuyện sau này, bây giờ trái cây đã không có, trở về sẽ xong đời.
“Tìm khắp bốn phía thử xem, chắc vẫn còn.” Tố Nhiễm hạ lệnh.
Những người khác không có ý kiến gì. Các nàng đều nhìn ra được, Tố Nhiễm tiền bối đang rất tức giận.
Sau đó các nàng ngẫu nhiên phát hiện ra trái cây, nhưng kiểu gì cũng sẽ đụng phải hai người Lạc Phong.
Mười quả hủy tám quả.
Chỉ có thể cầm tới hai quả.
Mà hai người Lạc Phong không lấy được quả nào.
Cũng không biết vận khí kiểu gì, làm thế nào cũng sẽ gặp phải những người kia. Ngũ giai bên đối phương quá mạnh, bọn hắn căn bản không thể đoạt nổi.
—— ——
Lúc này đám người Lục Thủy đã đi vào Xảo Vân tông.
Xảo Vân tông ở trên một hải đảo.
Đương nhiên, nơi này khác biệt hoàn toàn so với Tiên Sơn. Ở đây chủ yếu thích ứng sinh trưởng một chút tài liệu dệt quần áo, mà tài liệu thích hợp dệt luôn, cho nên không thể không xây dựng tông môn ở nơi này.
Còn về thực lực của Xảo Vân tông.
Thật đáng tiếc, mặc dù các nàng bán quần áo, nhưng cũng thuộc dạng tông môn đỉnh cấp.
Cường giả trong tông môn vô số.
Cường giả tối đỉnh thậm chí còn là người cùng thời đại với Đại trưởng lão Lục gia.
Nổi tiếng với việc dám bán áo tang cho Đại trưởng lão Lục gia.
Cho nên có ít người dám chọc vào Xảo Vân tông.
Sau khi vào Xảo Vân tông, trên mặt Đông Phương Trà Trà đầy vui vẻ.
Mặc dù Mộ Tuyết không hề cười, nhưng cũng rất vui sướng. Dù sao Lục Thủy đang ở ngay bên cạnh nàng.
Chờ chút nữa đi thử quần áo mới, để Lục Thủy đưa ra chút ý kiến cho nàng.
Lục Thủy cảm thấy đẹp mắt thì mua.
Lục Thủy nhìn Xảo Vân tông, phát hiện nơi này có không ít người, bên trong có một lối đi, gần như đều là các loại sản phẩm quần áo.
Nhưng thứ hắn để ý là Đông Phương Tra Tra ngự “Kiếm” phi hành.
Thực sự rất... Cao minh.
Đầu óc của Đông Phương Tra Tra đúng là không giống bình thường.
Nhất là khi ở nhị giai đã có thể ngự kiếm phi hành, chuyện này ngay cả hắn cũng không làm được.
Cũng may hắn không hề biểu hiện sự ngoài ý muốn, hay chút hiếu kỳ nào.
Bằng không mặt mũi của biểu ca như hắn phải để ở đâu?
Nhưng hắn luôn cảm giác được Mộ Tuyết đang nhìn mình, mà còn cố nén cười.
“Lục thiếu gia chờ ở chỗ này một chút, bịt mắt của Trà Trà cần định chế riêng, chúng ta đi một lát sẽ trở lại.” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy rồi nói.
Tất nhiên Lục Thủy thấy được, đã có người tới đón Mộ Tuyết và Đông Phương Tra Tra.
Nhưng hắn cảm thấy chắc chắn Mộ Tuyết sẽ động tay chân trên bịt mắt. Mặc dù Xảo Vân tông lợi hại, nhưng tuyệt đối không có tầm mắt cao như Mộ Tuyết.
Con mắt của Đông Phương Tra Tra không phải phàm vật, mặc dù bây giờ nhìn rất bình thường, thế nhưng sau khi trưởng thành chắc chắn sẽ rất khó lường.
Là do mọi người không thể nhìn ra, nhưng Mộ Tuyết có thể nhìn ra được. Nàng sẽ sớm thiết lập bảo vệ, để phòng ngừa bị người khác phát hiện, từ đó sẽ gây nguy hiểm cho Đông Phương Tra Tra.
Đương nhiên, nếu đưa con mắt của Đông Phương Tra Tra cho Lục Thủy hoặc là Mộ Tuyết thì đều vô dụng. Thứ duy nhất mà Lục Thủy cảm thấy hữu dụng, đại khái là nhị giai có thể ngự “Kiếm” phi hành.
Cuối cùng Lục Thủy gật đầu.
Nhưng hắn để cho Chân Linh đi theo, nếu như cần tính tiền thì để Chân Linh tính là được.
Sau đó Mộ Tuyết và Đông Phương Trà Trà đi theo người dẫn đường vào phía trong.
Hương Dụ, Đinh Lương và Chân Linh cũng đi theo.
Ở đây có rất nhiều thiếu gia và tiểu thư của các gia tộc, bên người có thị nữ là chuyện rất bình thường.
Còn một chút đệ tử tông môn thì đều là kết bạn đồng hành, bọn hắn không có tùy tùng.
Sau khi các nàng rời đi, Chân Võ đã nhận được một tin tức, là do Lạc Phong gửi tới.
“Thiếu gia, bên phía Lạc Phong xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Chân Võ nói thẳng.
Lục Thủy hơi kinh ngạc, đi sang bên cạnh, hiếu kỳ hỏi:
“Bọn hắn gặp phải chuyện gì?”
“Gặp một đám người, hình như đám người kia cũng đang hái An Kỳ Quả.” Chân Võ trả lời.
“Người nào?” Lục Thủy ngồi trên ghế hỏi.
Lúc hỏi còn thuận tiện chọn trà chanh, vị hơi chua một chút.
Rất lâu rồi chưa từng bị chua qua.
-----
Dịch: MB_Boss