Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 189 - Chương 189: Lát Nữa Nên Nói Thế Nào Đây?

Chương 189: Lát Nữa Nên Nói Thế Nào Đây? Chương 189: Lát Nữa Nên Nói Thế Nào Đây?

Chờ Lục Thủy chọn xong đồ, Chân Võ mới mở miệng nói:

"Là người của Thiên Nữ tông, cũng chính là Thiên Linh phong trước đó, gần nhất đã bị Thần Nữ của Thiên Nữ tông chiếm đoạt.

Mà lần này dẫn đầu là một vị cường giả ngũ giai Pháp Thân.

Lạc Phong nói cả tông môn của đối phương đều là nữ, cho nên không chịu bán ra An Kỳ Quả."

Thiên Linh phong?

Thiên Nữ tông?

Lục Thủy chưa từng nghe qua cái tên nào.

Còn chuyện đều là nữ, thì lại rất bình thường.

Có đôi khi nữ không hề nói lý, kiểu gì các nàng cũng sẽ nhìn trúng một số thứ mà ta không thể hiểu được.

Ví dụ như Mộ Tuyết, lúc trước đã bắt hắn đặt một bức ảnh của nàng ở trong mật thất của hắn.

Mật thất là một nơi nghiêm túc như vậy, một nơi thường xuyên phát nổ, không có việc thì để ảnh chụp ở đó làm gì?

Mà mỗi lần Mộ Tuyết nổ cửa, đều sẽ xảo diệu tránh khỏi bức hình kia.

Nhưng nói đến việc nổ cửa tránh khỏi tổn thương, hắn liền nhớ lại có lần mình đã cố ý để một tảng đá nổ trúng.

Khi đó hắn đang nghiên cứu khả năng nào đó, sử dụng khí vận cực kỳ mãnh liệt. Hắn có thể cảm giác được khí vận thậm chí đã ảnh hưởng tới toàn bộ Lục gia, nhưng hắn không thể nào phân tâm.

Dù sao Mộ Tuyết có thể giúp hắn xử lý.

Quả nhiên, hắn cảm giác được Mộ Tuyết xuất quan, còn hỗ trợ giải quyết vấn đề khí vận.

Sau đó ba ngày hắn dùng hết toàn lực đi tìm một loại khả năng nào đó.

Cuối cùng, không hề thu hoạch được gì.

Vì thế hắn có chút lo nghĩ. Đã kinh động đến Mộ Tuyết, lại làm ra chiến trận lớn như vậy, cuối cùng giống như đang chơi đùa?

Nếu như bị Mộ Tuyết biết chuyện này, chắc chắn sẽ chế giễu hắn mấy trăm năm?

Vì thế hắn nghĩ tới một cái kế sách tuyệt diệu.

Đầu tiên sẽ làm ra một đống đồ vật linh tinh, tiếp đó gia cố cửa lớn của mật thất, thiết lập ở mức độ không làm nổ thì sẽ không mở được.

Sau đó hắn ngăn chặn tất cả khí tức, để cho người ta cảm thấy đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Lại cố ý co rút ý thức tinh thần ở trên người Mộ Tuyết, như vậy tất nhiên sẽ có thể dẫn Mộ Tuyết đến đây.

Quả nhiên, Mộ Tuyết tới, nàng vung tay phá mở cửa lớn mật thất.

Lúc này Lục Thủy đã sớm tính toán xong xuôi, hắn đứng ngay ở phía sau một tảng đá lớn, tất nhiên khi đó tảng đá sẽ nện vào trên mặt hắn.

Oanh một tiếng, tảng đá nện vào trên mặt hắn rồi vỡ vụn. Hắn nhìn thấy Mộ Tuyết đi đến, theo đó liền lộ ra ánh mắt tức giận.

Cuối cùng hắn mở miệng nói chuyện trước Mộ Tuyết, vứt bỏ sản phẩm thí nghiệm đã sớm thất bại để bày tỏ sự tức giận.

Sau đó bắt đầu cường thế xuất thủ.

Kết quả tất nhiên là Mộ Tuyết tự biết đuối lý, chủ động triệt tiêu phòng ngự, ôm ấp yêu thương.

Kế hoạch hoàn thành.

Mặc dù vẫn chịu một quyền, nhưng không có vấn đề gì lớn, cũng chỉ nôn ra mấy ngụm axit dạ dày.

Mỗi lần đều nổ mật thất của hắn, còn không cho phép hắn lợi dụng một lần sao?

Nhưng mà, loại ý thức tinh thần này đúng là rất thú vị. Có mấy lần hắn nhàn rỗi nhàm chán, lúc Mộ Tuyết đang bế quan liền làm gãy mất ý thức tinh thần mấy lần.

Đại khái trong thời gian một bài hát.

Mật thất của Mộ Tuyết nổ, tiếp đó mật thất của hắn nổ theo.

Cuối cùng cả khu vực Lục gia cũng nổ.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, thường thường chỉ có thể nhúc nhích nửa phần trên.

Lúc này trà chanh của Lục Thủy đã được đưa lên, hắn nhấp một hớp, phát hiện đã thêm đường:

“Lạc Phong và người của Thiên Nữ tông đánh nhau?”

“Đúng vậy, đối phương có ngũ giai, Lạc Phong không thể cướp được trái cây từ trong tay các nàng. Sau đó vẫn luôn gặp được đối phương, cho nên trước mắt không có thu hoạch gì.” Chân Võ trả lời.

Lục Thủy gật đầu, tứ giai đối đầu ngũ giai, đúng là không dễ dàng:

“Để hắn tiếp tục tìm đi. Nhưng thời gian đảo Mê Vụ tồn tại cũng sẽ không quá lâu, khi đến giờ lùi ra ngoài là được.”

Đối với Lục Thủy, An Kỳ Quả cũng không phải chuyện quá cần thiết.

Cho nên hắn không để ý có lấy được hay không.

Chỉ cần Mộ Tuyết không có là được.

Sau khi Chân Võ đồng ý liền không nói thêm gì nữa.

Tất nhiên Lục Thủy sẽ không suy nghĩ thêm về chuyện đảo Mê Vụ, nhưng hắn rất để ý chuyện sau đó.

Bịt mắt của Đông Phương Tra Tra định chế tốt, thế thì sẽ đến lượt hắn dẫn Mộ Tuyết đi dạo phố.

Chờ lát nữa Mộ Tuyết mặc quần áo cho hắn xem, hắn nên nói xấu hay là quá xấu?

Lục Thủy thở dài trong lòng, thật sự khó lựa chọn. Hay là không chọn nữa, cứ nói đẹp là được.

—— ——

“Lạc Phong, không được, ta không thể đoạt nổi những người kia. Mấy tứ giai vừa nhìn thấy ta, hoặc là nhìn thấy An Kỳ Quả đã trực tiếp tế ra kiếm trận, quá độc ác.” Nhiếp Hạo hét to trong điện thoại.

Lạc Phong có chút bất đắc dĩ. Hắn không thể nào trả lời, bởi vì Tố Nhiễm vẫn một mực đuổi giết hắn.

Nếu không phải hắn thường xuyên làm thêm chút chuẩn bị, chắc chắn đã bị đối phương tùy ý bắt rồi.

Quá độc ác.

Cũng may Chân Võ gửi tin tới nói, chỗ Thiếu tông chủ không hề yêu cầu cưỡng chế lấy được quả.

Bằng không sẽ rất khổ sở.

Quả nhiên vẫn là điều tra tài liệu dễ dàng hơn.

Tố Nhiễm thật sự rất tức giận. Người của Ẩn Thiên tông càng ngày càng quá mức, thật sự cho rằng nàng không dám giết người sao?

Bây giờ nàng lo lắng nhất chính là chỗ Chưởng môn nói chuyện thế nào rồi. Nếu Thần Nữ hạ tử lệnh, vậy nàng phải khóc.

Trong nháy mắt Tố Nhiễm đã nhận ra sự tồn tại của Lạc Phong, không nói hai lời trực tiếp vung một kiếm ra.

Không có ngoài gì ý muốn, đối phương lại chạy trốn được.

“Thật sự là con gián đánh mãi không chết.” Tố Nhiễm nhíu mày.

Lần thứ nhất nàng nhìn thấy đệ tử Ẩn Thiên tông chạy trốn giỏi như thế.

“Nhưng chỉ cần không phải tên Lưu Hỏa kia, sẽ không có vấn đề gì lớn.”

Lưu Hỏa của Ẩn Thiên tông, gần nhất nàng mới nghe được. Mặc dù các nàng đã hỏi qua người của Ẩn Thiên tông, cũng biết được đối phương không phải Thiếu tông chủ thật sự.

Nhưng đến bây giờ đối phương vẫn còn nhảy nhót tưng bừng, mà lại còn được vinh dự là thiên kiêu số một đương thời. Nếu nói phía sau không thế lực gì, chắc chắn chả có ai tin tưởng.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Tố Nhiễm tiếp tục đuổi giết cái tên đệ tử Ẩn Thiên tông kia.

Phế tên này xong, tên kia sẽ không đáng để lo.

—— ——

Địa bàn của Tiên Đình, hòn đảo phiêu phù trên không trung.

“Đồ vật mang về chưa?” Trong năm người chủ trì công việc của Tiên Đình, một vị tiền bối nói với Cao Viễn.

Những người khác cũng nhìn về phía Cao Viễn.

Cao Viễn gật đầu:

"Đã lấy được đồ về, nhưng ta đã đi Tàng Kiếm Cốc điều tra một chút.

Phát hiện nơi đó xảy ra một chuyện làm cho ta không thể nào hiểu được."

“Ồ? Là chuyện gì?” Tiền bối chủ trì công việc hỏi.

Những người khác cũng rất tò mò:

“Có quan hệ với người hay là với chuyện?”

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment