Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 191 - Chương 191: Đi Dạo Phố

Chương 191: Đi Dạo Phố Chương 191: Đi Dạo Phố

Những năm này các nàng hiểu rất rõ về việc điệu thấp, bởi vì hơi cao điệu một chút sẽ dễ dàng mang đến nguy hại cho tông môn.

Cho nên mặc kệ làm việc gì cũng tận lực không quấy nhiễu đến người khác.

Nhưng bình thường các nàng chạy rất nhanh.

Mộ Tuyết cũng không thèm để ý. Chưởng môn Thiên Nữ trừ việc động một chút lại quỳ xuống ra, thì không có vấn đề gì lớn.

Sau đó Mộ Tuyết kết thúc giao lưu.

Chuyện ma tu cũng đã sắp đến, sẽ ở trong mấy tháng này.

Nàng phải xử lý tên ma tu kia trước khi Lục Thủy gặp phải đối phương.

Sau đó tự mình đi đánh Lục Thủy một trận.

Còn chết sống của vị ma tu kia?

Không khéo chính là, Mộ Tuyết không hề cân nhắc qua.

Vị ma tu kia biết rõ quy tắc của tu chân giới, phải làm tốt chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể chết.

“Được.” Thanh âm của Thi Nhã tiên tử truyền tới.

Mộ Tuyết quay đầu nhìn sang, sau đó phát hiện trong tay tiền bối Thi Nhã có cầm một đầu vải màu sắc rực rỡ.

Đông Phương Trà Trà cũng hiếu kỳ nói:

“Không phải định chế sao? Làm sao nhanh như vậy?”

“Ngươi cho rằng vừa rồi ta thật sự đang đánh muỗi sao? Đồ vật này đã sớm làm rồi, chỉ điều chỉnh một chút là được.” Thi Nhã tiên tử nói.

Mộ Tuyết cũng không có gì ngoài ý muốn, vốn đã sớm liên hệ xong, chắc chắn sẽ chuẩn bị trước.

Chỉ là một tấm vải, lại không hợp với bịt mắt mà?

Đông Phương Trà Trà cũng cảm thấy như vậy:

“Thế nhưng tiền bối cầm vải làm gì?”

Thi Nhã tiên tử mỉm cười, sau đó gấp đôi lại, thuận tiện buộc vào trên mắt của Đông Phương Trà Trà.

Mộ Tuyết: “...”

Đây là trực tiếp che mắt rồi?

“Thế nào? Có phải rất đẹp mắt hay không?” Thi Nhã tiên tử đẩy Đông Phương Trà Trà đến trước mặt Mộ Tuyết, thuận tiện hỏi.

Trong lúc nhất thời Mộ Tuyết không biết nên nói gì.

Bây giờ con mắt của Trà Trà bị mảnh vải màu sắc rực rỡ che lại. Chưa nói tới có đẹp hay không, chỉ là có cảm giác là lạ.

Đông Phương Trà Trà có chút ủy khuất, cái này quá khó nhìn, mà lại có cảm giác không thấy rõ đường. Nhưng đó là thứ mà tiền bối tặng, nàng không thể nói không thích.

Vạn nhất tiền bối ủy khuất trốn sau cửa khổ sở sẽ không tốt.

Tiền bối thật đáng thương.

“Ối.” Đông Phương Trà Trà bưng kín lấy đầu.

“Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì?” Thi Nhã tiên tử tức giận gõ đầu Đông Phương Trà Trà.

“Đừng tưởng rằng con mắt của mình bị che lại là ta không nhìn thấy, cũng đừng cho rằng người khác không thể cảm nhận được ánh mắt của ngươi, nó chỉ tạm thời dùng để áp chế và thu thập đặc tính con mắt của ngươi thôi. Tấm vải màu sắc rực rỡ này rất trân quý đó, ngươi có muốn ta cũng không nỡ cho.” Thi Nhã tiên tử giải thích.

Nghe kiểu nói này của tiền bối, Đông Phương Trà Trà cũng cảm thấy tấm vải màu sắc rực rỡ này dễ nhìn hơn rất nhiều.

"Mặc dù đã sớm chuẩn bị, nhưng vì lý do an toàn nên cần đợi thêm một ngày, ngày mai ta sẽ tìm các ngươi. Không cho phép lấy tấm vải màu sắc rực rỡ này xuống.

Hôm nay các ngươi có thể tự do hoạt động." Nói xong, Thi Nhã tiên tử rời khỏi phòng theo truyền tống trận.

Gian phòng này khá đặc thù, tính bí mật cao, còn có truyền tống trận để ra vào.

Chờ sau khi Thi Nhã tiên tử rời đi, Đông Phương Trà Trà liền vui vẻ, bây giờ nàng có thể đi mua quần áo.

Mộ Tuyết thì không gấp, nàng gọi Đông Phương Trà Trà tới, nói:

“Cởi áo để lộ sau lưng ra.”

Đông Phương Trà Trà nghe thấy vậy liền bưng bít lấy quần áo của mình, nói:

“Chị dâu, đèn còn bật sẽ lộ hàng.”

Mộ Tuyết sửng sốt một chút, sau đó nói:

“Chỉ lộ lưng, không ai nhìn.”

“Không phải chị dâu sẽ nhìn sao?” Nói xong, Đông Phương Trà Trà liền cởi quần áo.

Mộ Tuyết nhìn phần lưng của Đông Phương Trà Trà, sau đó dùng ngón tay đụng vào, nói:

“Chớ lộn xộn đó.”

Mặc dù không biết chị dâu muốn làm gì, nhưng Đông Phương Trà Trà vẫn gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Sau đó nàng cảm thấy phía sau hơi ngứa một chút.

“Chị dâu đang vẽ cái gì vậy?” Đông Phương Trà Trà hỏi.

“Một số thứ nhằm vào con mắt của ngươi. Nhớ kỹ, không thể để cho những người khác nhìn thấy.” Mộ Tuyết nói.

Tất nhiên Mộ Tuyết biết con mắt của Đông Phương Trà Trà đặc thù, nếu không có thêm chút đồ, khó nói sau này có thể gặp phải nguy hiểm hay không.

Đây chính là nguyên nhân nàng không để cho Lục Thủy tới.

Thân thể của nữ hài tử có thể để Lục Thủy nhìn lung tung sao? Dù là sau lưng cũng không thể.

Muốn nhìn cũng chỉ có thể nhìn nàng.

Trà Trà còn nhỏ, không đáng để xem.

Không bao lâu sau, Mộ Tuyết đã lưu lại một chút phù văn ấn ký ở trên lưng Đông Phương Trà Trà. Những thứ này nhằm vào toàn thân, tiến tới phụ trợ con mắt, những người khác sẽ không nhìn ra vấn đề gì.

—— ——

Chờ một lúc lâu, cuối cùng Lục Thủy đã chờ được mấy người Mộ Tuyết.

Nhưng chỉ có Mộ Tuyết trở về, không thấy Đông Phương Tra Tra.

“Trà Trà nói muốn đi dạo chơi một mình (Là bị nàng lừa đi.), cho nên ta đến tìm Lục thiếu gia.” Mộ Tuyết đi đến trước mặt Lục Thủy, nhẹ nhàng nói.

Lục Thủy cũng không để ý việc Đông Phương Tra Tra đi một mình, nhưng hắn biết Mộ Tuyết chắc chắn phải đi dạo phố:

“Có vẻ như Mộ tiểu thư cũng cần mua một vài thứ?”

Mộ Tuyết gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nói:

“Thế giờ Lục thiếu gia có rảnh không?”

Đương nhiên là không rảnh! Sau đó Lục Thủy gật đầu:

“Vẫn có thể đi theo Mộ tiểu thư dạo chơi một chút.”

Mộ Tuyết nhẹ nhàng cám ơn, sau đó hai người sánh vai đi ra ngoài.

Chân Võ Chân Linh và Đinh Lương không đi lên.

Vì sao lại ăn ý như vậy?

Bởi vì Phu nhân Tộc trưởng đã thông báo, không cho phép theo đuôi.

Sự yêu mến đến từ mẹ ruột.

Lục Thủy và Mộ Tuyết đi dạo trên đường phố, bọn hắn không thèm để ý đến việc sau lưng không có ai đi theo.

Như vậy mới đúng, có người đi theo mới không thoải mái.

Ở kiếp trước bọn hắn chưa bao giờ cần người đi theo phía sau.

“Mộ tiểu thư muốn mua váy tiên?” Bởi vì xung quanh có không ít người, cho nên hắn và Mộ Tuyết đi tương đối gần.

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy một chút, sau đó nói:

“Cũng không nhất định phải là váy, quần cũng được. Lục thiếu gia cảm thấy cái nào thích hợp hơn?”

Lục Thủy vốn muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên nhìn thấy có một cửa hàng bán kem ly, sau đó sửa lời:

“Mộ tiểu thư muốn ăn sao?”

Nhìn thấy cửa hàng kem ly, Mộ Tuyết liền khó chịu.

Lại dự định mua rồi tự mình ăn sao?

Nhưng làm cho Mộ Tuyết ngoài ý muốn chính là, Lục Thủy không chờ nàng trả lời đã trực tiếp mua hai phần, sau đó đưa cho nàng một phần.

“Mộ tiểu thư không ăn à?” Lục Thủy cầm kem ly rồi hỏi.

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy sau đó nhận lấy kem ly. Nàng có chút cao hứng, chắc chắn Lục Thủy đã bị nàng công lược không khác mấy.

Sau đó hai người vừa ăn kem ly vừa đi dạo trên đường phố.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment