Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 192 - Chương 192: Đẹp Nhất Chính Là Mộ Tiểu Thư

Chương 192: Đẹp Nhất Chính Là Mộ Tiểu Thư Chương 192: Đẹp Nhất Chính Là Mộ Tiểu Thư

Lục Thủy thuận miệng hỏi:

“Mộ tiểu thư chỉ là người bình thường sao?”

Mộ Tuyết gật đầu:

“Ừm.”

“Người bình thường kem ly ăn nhiều dễ béo, Mộ tiểu thư phải cẩn thận một chút.” Lúc Lục Thủy nói còn mang theo một chút ý cười.

Mộ Tuyết vốn còn đang ăn kem bỗng đột nhiên dừng lại.

Sau đó tiếp tục ăn.

Nhưng mà, việc đánh Lục Thủy một trận rồi cho ăn bít tất của nàng, cần phải đưa vào danh sách quan trọng.

Là do nàng mềm lòng, nhiều lần buông tha Lục Thủy.

Trên mặt Lục Thủy hiện ý cười, bắt đầu đã giết được một đợt. Điềm lành!

Chờ bọn hắn ăn xong kem ly, Mộ Tuyết mới mở miệng nói:

“Lục thiếu gia thích tiên tử vóc người đẹp?”

Lục Thủy không trả lời.

Mộ Tuyết tiếp tục hỏi:

“Trên đường có nhiều tiên tử như vậy, vóc người ai cũng rất đẹp, Lục thiếu gia cảm thấy ai đẹp mắt nhất?”

Nghe thấy Mộ Tuyết tra hỏi, Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết, nhìn một lúc lâu.

Mộ Tuyết bị nhìn đến mức mặt đỏ lên, chủ yếu là nàng cảm thấy đã nhận được đáp án.

Lúc này Lục Thủy mới quay đầu nhìn về phía trước, nói:

"Mộ tiểu thư cảm thấy tiên tử trên đường đẹp hay là kỳ cảnh trong thiên hạ càng đẹp?

Ví dụ như bên ngoài Xảo Vân tông, kỳ quan mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm mới có thể gặp được một lần, sóng trào biển sao.

Nghe nói khi đó thiên địa thành một đường, tinh thần rơi xuống khỏi chín tầng trời, thủy triều trong biển cả phun trào như tinh không mênh mông, chấn nhiếp tâm phách."

Ngừng một chút, Lục Thủy tiếp tục nói:

“Dùng cảnh đẹp như vậy so sánh với tiên tử trên đường, Mộ tiểu thư cảm thấy cái nào mới đẹp nhất?”

Tất nhiên Mộ Tuyết đã gặp sóng trào biển sao, đó là sau khi cưới không bao lâu, vừa vặn gặp được loại thiên hạ kỳ cảnh này.

Lục Thủy không nói hai lời trực tiếp mang theo nàng đi vào Xảo Vân tông quan sát.

Khi đó bọn hắn vụng trộm chạy đến, vì lý do an toàn nên Lục Thủy đã mang theo một đống pháp bảo.

Cuối cùng bọn hắn đẩy ra khỏi đám người, nhìn thấy sóng trào biển sao khó gặp kia.

Khi đó tuổi nàng còn nhỏ, không rành thế sự, ít có cảm giác mình được quan tâm, được quý trọng.

Ít có cảm giác, kỳ thật lấy chồng rất tốt.

Vượt qua hồi ức, Mộ Tuyết mở miệng nói:

“Mặc dù Lục thiếu gia so sánh có chút không công bằng, nhưng nếu nhất định phải so thì tất nhiên kỳ cảnh sóng trào biển sao mới là đẹp nhất.”

Nghe được đáp án của Mộ Tuyết, Lục Thủy lắc đầu:

“Ta có cái nhìn khác với Mộ tiểu thư.”

Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn, nàng cảm thấy là do Lục Thủy chưa nhìn qua sóng trào biển sao, cho nên không tưởng tượng ra được.

Thiếu niên ngây thơ, vô tri, chuunibyou. Qua mấy năm nữa ngươi dẫn ta đến xem, ngươi sẽ biết.

Nhưng theo lễ phép, Mộ Tuyết vẫn mở miệng hỏi:

“Thế thì Lục thiếu gia cảm thấy thứ đẹp nhất là cái gì?”

Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết, cuối cùng mang theo ý cười, bình tĩnh mở miệng nói:

“Đẹp nhất chính là Mộ tiểu thư.”

Nghe được Lục Thủy nói, Mộ Tuyết hơi sửng sốt, sau đó lập tức cúi đầu.

Hai tay nàng nhất thời cũng không biết để đâu.

Trong lòng giống như có mật ngọt chảy qua vậy.

Nàng không định đáp lại Lục Thủy, chỉ yên lặng đi bên cạnh.

‘Miệng lưỡi đã trơn tru như vậy rồi, ta còn chưa gả đi đâu. Hừ!’ Mộ Tuyết yếu ớt thầm nghĩ trong lòng.

Lục Thủy tiếp tục chậm rãi bước đi, vốn còn định nói thêm vài câu để chọc Mộ Tuyết tức giận, nhưng ngẫm lại lại thôi.

Dáng vẻ Mộ Tuyết nũng nịu cũng không phải lúc nào cũng được thấy.

Đi một hồi, Lục Thủy phát hiện hai người đã sắp đi hết một con phố rồi, bèn mở miệng nhắc nhở:

“Mộ Tiểu thư còn muốn mua quần áo chứ?”

Mộ Tuyết lúc này mới sực tỉnh, đều là lỗi của Lục Thủy.

Sau đó nàng dừng ở trước một cửa tiệm, mở cửa đi vào.

Tiệm này bán hai phong cách quần áo, bên trái là phong cách tu chân, bên phải là phong cách hiện đại.

“Hoan nghênh quý khách.”

Một tiên tử nhìn không giống phục vụ lắm bước ra, mở miệng hoan nghênh.

Nơi này chỉ có một mình vị tiên tử này.

Lục Thủy cũng không để ý đến việc đó, mà đưa mắt nhìn xem Mộ Tuyết muốn mua cái gì.

Sau đó, Lục Thủy đi theo Mộ Tuyết tới khu vực bán tiên váy, Mộ Tuyết đưa tay chọn một bộ, rồi quay sang hỏi Lục Thủy:

“Lục Thiếu gia cảm thấy bộ này như thế nào?”

“Rất phù hợp với Mộ Tiểu thư.” Lục Thủy gật đầu nói.

Mộ Tuyết gật gật đầu, sau đó lại đặc biệt chọn một bộ váy xẻ đùi, tiếp tục hỏi Lục Thủy:

“Vậy bộ này thì sao?”

“Bộ này thì cần thử một chút để xem hiệu quả.” Lục Thủy mang theo ánh mắt nghiêm túc, đưa ra ý kiến đánh giá.

Trong lòng Mộ Tuyết hơi hơi vui sướng, treo cái váy về chỗ cũ.

Không thử.

Tức chết ngươi.

Thật ra cũng không phải là không thể mặc, có điều Lục Thủy chẳng mấy khi ở cạnh nàng, nàng mua về mặc cho ai nhìn?

Thử hai bộ tiên váy, đạt được lời khẳng định của Lục Thủy xong, Mộ Tuyết liền đi tới khu vực còn lại.

Là nơi bán quần áo hiện đại.

Cuối cùng, Mộ Tuyết chọn thêm một bộ tương đối thoải mái, nếu bị vá lại thì có thể dễ dàng phát hiện.

Lục Thủy cảm thấy mình kỹ năng thiên y vô phùng, nhất định vẫn có thể giấu diếm được Mộ Tuyết.

Rất nhanh sau đó, Mộ Tuyết đã mặc thử xong, đi ra khỏi phòng thử đồ, nàng cẩn thận đưa mắt nhìn Lục Thủy, hỏi:

“Lục Thiếu gia cảm thấy thế nào?”

Lục Thủy quay đầu nhìn Mộ Tuyết, phát hiện không có tiên váy phụ trợ, không có tu vi giúp tăng khí thế, Mộ Tuyết nhìn không khác gì một cô gái bình thường.

Giống như học sinh vẫn còn đang đi học.

Ngẫm lại cũng đúng, Mộ Tuyết bây giờ mới có 19 tuổi.

Hai năm trước vẫn còn là trẻ vị thành niên.

Là thời điểm đẹp nhất của con gái.

“Lục Thiếu gia?” Mộ Tuyết gọi một tiếng.

Sau đó Lục Thủy mới lấy lại tinh thần, nói:

“Nhìn rất đẹp, trông giống như thiếu nữ mới lớn vậy.”

Mộ Tuyết nháy mắt nhìn Lục Thủy, hỏi:

“Đồ ta mặc trước đó trong già sao?”

“Trước đó là đẹp, bây giờ là đáng yêu.” Lục hủy nói khẽ.

Mộ Tuyết nhẹ nhàng thở ra, chỉ sợ Lục Thủy vừa lên liền nói một câu, nàng cũng biết?

Nếu vậy thì nàng sẽ thật hối hận vì đã hỏi.

Lục Thủy cũng ảo não, vừa nãy là hắn vô ý thức nói ra, cho rằng đây vẫn là ở kiếp trước, bỏ lỡ mất một cơ hội kéo giá trị thù hận tốt như vậy.

Đương nhiên, kể cả không bỏ qua thì hắn cũng sẽ không nói lời quá đáng.

Nhỡ đâu Mộ Tuyết tưởng thật, sau này khả năng mỗi lần chọn quần áo đều sẽ có gánh nặng tâm lý.

Dưới một vài tình huống, lời nói so với đao còn khiến người ta tổn thương nhiều hơn.

Giống như một câu trông có vẻ già này, nếu như vẫn còn ở kiếp trước, thì hắn nói như vậy nhiều lắm cũng chỉ bị đánh một trận.

Nhưng nếu đem ra nói lúc này, tuy chắc chắn sẽ không bị đánh, nhưng ngược lại sẽ khiến cho Mộ Tuyết luôn lo lắng về trang phục của mình, thậm chí còn ảnh hưởng lớn tới thói quen ăn mặc của nàng.

Loại chuyện này đương nhiên không thể làm.

Người mình thích, dùng cả bản thân yêu thương còn thấy chưa đủ, làm sao có thể tổn thương được?

Đúng không?

Cho nên cứ từ hôn là tốt nhất.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment