Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 199 - Chương 199: Mỗi Ngày Một Viên Linh Thạch Nhất Phẩm?

Chương 199: Mỗi Ngày Một Viên Linh Thạch Nhất Phẩm? Chương 199: Mỗi Ngày Một Viên Linh Thạch Nhất Phẩm?

Lục Thủy đã hiểu. Dù tu vi đạt đến cũng không nhất định có tiên tịch, nhưng vào với không vào tiên tịch khác nhau chỗ nào thì hắn cũng không biết.

Nhưng hắn lại có chút hiểu rõ về quả vị.

Phật môn không có tán tu, không vào tu Phật môn tu truyền thừa thì sẽ không thể nào chứng được quả vị.

Nhưng chỉ cần có truyền thừa, có vào Phật môn hay không cũng không đáng kể, tu vi đến thì tự nhiên có thể chứng được quả vị.

Nhưng nơi này cũng rất thâm trầm, một lời nửa câu sẽ không thể nói rõ.

“Bây giờ bên ngoài không có thế lực lớn giống như Viễn Cổ Tiên Đình, chuyện công tác ngươi có thể tự mình đi tìm một chút.” Lục Thủy nói.

Thạch Đầu Nhân thở dài, hắn rất vất vả mới mưu được chức vị ở Tiên Đình, chỉ cần làm dày tư lịch là có cơ hội đứng vào hàng tiên ban. Bây giờ thì tốt, Tiên Đình cũng vong rồi.

Làm không công nhiều năm như vậy.

Hắn nhịn từ thất giai đến ngũ giai, thật sự quá thê thảm.

“Nếu không thì để cho ta bảo vệ ngươi đi? Ngươi cho ta linh thạch là được, nếu cứ tiếp tục như vậy ta sợ chính mình sẽ phải chịu chết.” Thạch Đầu Nhân nghĩ một chút rồi tiếp tục nói:

"Tu vi của ta vốn rất cao, nhưng tuổi thọ cuối cùng vẫn có hạn. Vì để sống sót từ khi thức tỉnh đến bây giờ, ta dùng tu vi Chân Tiên để bổ sung tuổi thọ cho mình, sau đó ta phát hiện không đủ nên lại dùng cảnh giới lục giai để bổ sung tuổi thọ.

Ta đã sắp không chịu nổi rồi."

Lục Thủy nhìn về phía Thạch Đầu Nhân, phát hiện thiên phú của tên này đúng là đặc thù hiếm thấy.

Dùng cảnh giới để bổ sung tuổi thọ, trước kia hắn gặp qua.

Người kia đúng là có thể sống.

Rõ ràng chỉ có tu vi ngũ giai, nhưng lại một mực nhảy nhót tưng bừng ở khu vực của Lục gia.

Hắn nhiều lần xuất quan, đều có thể nhìn thấy tên kia bày quầy hàng bán thuốc giả.

Về sau hắn tiến hành nghiên cứu, thuận tay khai sáng một pháp môn tu luyện trường thọ.

Đáng tiếc nó có yêu cầu nhất định đối với người tu luyện.

Cũng vô dụng với hắn, chỉ coi như đồ chơi nhỏ mà thôi.

Ở kiếp trước, thời gian gần như sẽ không trôi qua trên người hắn.

Tuổi thọ đã sớm không thể dùng với hắn rồi.

“Ngươi muốn bao nhiêu?” Lục Thủy hỏi.

“Một ngày một viên linh thạch, có thể chứ?” Thạch Đầu Nhân nhìn Lục Thủy rồi nói, nhưng lại không quá tự tin.

“Mấy phẩm?” Lục Thủy hỏi.

“Nhất phẩm là được.” Thạch Đầu Nhân nói.

Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, thế này thì quá rẻ.

Sau đó hắn lấy ra một viên linh thạch nhất phẩm, nói:

“Như thế này?”

Thạch Đầu Nhân lập tức tiếp nhận linh thạch, sau đó nuốt vào, gật đầu nói:

“Đúng, như vậy là được rồi.”

Hắn không thèm để ý giá cả, chí ít bây giờ đã có thu nhập, không cần phải nhịn đến chết.

Thế giới bên ngoài quá lạ lẫm, có thu nhập mới có cảm giác an toàn, chờ quen thuộc lại đổi cương vị.

Lục Thủy cũng không để ý, cất bước đi vào bên trong.

Nhưng đi đến nửa đường thì hắn đột nhiên nghe được thanh âm có tiết tấu.

Thình thịch thình thịch.

Là âm thanh trái tim nhảy lên.

Thạch Đầu Nhân kinh ngạc nói:

“Trước kia không có! Chẳng lẽ Bất Diệt Tiên Nhân sắp thức tỉnh?”

Nghĩ đến đây, Thạch Đầu Nhân lại có chút lo lắng.

Bất Diệt Tiên Nhân chính là người mà Đế Tôn xem trọng, nghe nói là nhân vật cùng cấp bậc với Tiên Đình Chiến Thần.

Nếu hắn tỉnh lại mà không vui vẻ thì sẽ là hủy thiên diệt địa.

Lục Thủy thì không để ý lắm, từ vừa mới bắt đầu hắn đã ẩn ẩn phát hiện được có một luồng sức mạnh đang thức tỉnh.

Nhưng sức mạnh này có chút vấn đề, bằng không hắn đã sớm rời đi.

Sau đó Lục Thủy tiếp tục cất bước đi vào bên trong.

“Ta nhắc nhở ngươi một câu, đi vào rất nguy hiểm.” Thạch Đầu Nhân thấy Lục Thủy muốn đi vào, lập tức đuổi theo nhắc nhở.

“Vậy ngươi có thể không vào.” Lục Thủy bình thản mở miệng.

Thạch Đầu Nhân trong lòng xoắn xuýt, cuối cùng sờ sờ lên bụng, linh thạch cũng đã thu rồi, ngày hôm nay hắn vẫn nên đi bảo hộ tên nhân loại này.

Cho nên chỉ có thể kiên trì đi theo sau.

Cũng may đầu hắn đủ cứng.

Nhưng rất nhanh Thạch Đầu Nhân lại cảm thấy đầu mình có chút mềm nhũn ra rồi. Từ chỗ sâu bên trong kia, không chỉ có tiếng tim đập truyền ra, mà còn có cả tiên lực đáng sợ truyền ra.

Tiên lực này giống như sóng triều phun trào, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhấn chìm hắn.

Thạch Đầu Nhân sợ, nếu như tất cả tu vi của hắn vẫn còn thì có lẽ còn có thể tiếp tục kiên trì, nhưng với tình trạng bây giờ, thực sự là tê cả da đầu.

“Ngươi ở bên ngoài chờ đi.” Giọng nói của Lục Thủy truyền tới.

Sau đó Thạch Đầu Nhân mới phát hiện cố chủ của mình thế mà hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tiên lực.

Hắn có cảm giác tất cả tiên lực ở đây lúc đến gần người này đều từ cuồng bạo biến thành dịu dàng ngoan ngoãn, không có chút lực công kích nào.

Thạch Đầu Nhân ngây ngẩn cả người.

Tu vi của cố chủ hắn không phải là nhị giai sao?

Vì sao lại có thể chịu được trùng kích cuồng bạo của tiên lực như vậy?

Thế giới bên ngoài bây giờ đáng sợ như vậy sao?

Vậy đến lúc ra ngoài thì hắn nên đi đâu mới tốt?

Sau đó Thạch Đầu Nhân lui ra ngoài. Thời đại thay đổi rồi, ngũ giai như hắn bây giờ còn không bằng một nhị giai.

Thạch Đầu nhân cảm giác có chút tự ti.

Lục Thủy cảm thấy Thạch Đầu Nhân này thật khó hiểu, nhưng cũng không để ý nhiều. Một viên linh thạch nhất phẩm đã có thể thuê được một ngũ giai, chuyện này rất có lời.

Nhưng thuê bọn Thạch Minh kia càng có lời hơn, đến một viên linh thạch cũng không cần.

Sau đó Lục Thủy tiếp tục hướng về chỗ sâu nhất đi tới.

Nơi này có một lượng lớn tiên lực, lưu động giống như đang hô hấp vậy.

Nếu như hắn ở chỗ này tu luyện Bất Diệt Tiên Thể, khẳng định là làm ít công to, chỉ là hắn không có ý định này.

Cha hắn đã rất nghiêm túc nói với hắn, Bất Diệt Tiên Thể chỉ là dùng để đặt nền móng, không phải là pháp môn tu luyện tương lai của hắn.

Đương nhiên, hắn cũng chướng mắt cái này, hắn muốn tự mình cải biên một công pháp thể thuật mới, cơ sở đối với hắn là điểm mù, sau này cũng không còn là như thế nữa.

Sau đó, Lục Thủy đã đi đến chỗ sâu nhất, bắt đầu đưa mắt quan sát hoàn cảnh nơi này.

So với bên ngoài, nơi này trông có vẻ hơi bình thường.

Đây là một sơn động bình thường, chung quanh cùng dưới chân đều là bùn đất, bên cạnh có một con suối nhỏ, phía trước có một cái giường đá.

Trên giường có một bóng người đang nằm.

Lục Thủy đi tới, phát hiện người đang nằm là một người đàn ông trung niên, tướng mạo khá bình thường.

Không nghi ngờ gì nữa, tiếng thình thịch kia là từ trên người người này phát ra, tiên lực cũng là do người này hô hấp mà phun trào.

‘Đây chính là Bất Diệt Tiên Nhân?’

Lục Thủy cảm thấy mình hẳn là không đoán sai.

Nhưng người này trông có hơi bình thường. Không, là quá bình thường, trông giống mấy đại thúc bán bánh bao ở thôn trấn.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment