Nhiếp Hạo theo ở sau lưng Lục Thủy, sắc mặt rất khó nhìn.
Hắn cũng muốn thông báo cho Lạc Phong người này chính là nhân vật lớn mà hắn nói, nhưng mà bây giờ nào dám nói nữa.
Dù là truyền âm cũng không dám, chỉ hy vọng Lạc Phong đủ cẩn thận để không đẩy hắn ra ngoài.
Nhiếp Hạo cảm thấy mạng mình thật khổ.
Thạch Đầu Nhân nhìn Lạc Phong và Nhiếp Hạo, cảm giác bọn hắn đeo mặt nạ vào thì khí chất cũng thay đổi.
Lộ ra vẻ bình thường.
Như vậy thì làm sao để cho người ta nhìn ra được chính mình cẩn trọng, cần cù chăm chỉ chứ?
Ngay cả khí tràng cũng không bằng người khác.
Sau đó Thạch Đầu Nhân thi triển hỏa diễm trên người mình, cả người hắn bị ngọn lửa bao phủ, khí thế kinh người, cực kỳ bắt mắt.
Sau khi Lục Thủy cảm giác được nhiệt độ, quay đầu nhìn Thạch Đầu Nhân một chút.
Thạch Đầu Nhân lập tức nói:
“Đầu lĩnh, có ta ở đây thì không cần sợ.”
Lục Thủy: “...”
Lúc này sẽ không bị cho rằng là ngụy sản phẩm Lưu Hỏa chứ?
Trong lòng Lục Thủy có chút bất đắc dĩ.
Nhưng Thạch Đầu Nhân đã muốn làm như thế, hắn cũng không có cách nào.
Đi qua mấy thông đạo, đám người Lục Thủy liền nghe thấy tiếng đánh nhau rõ ràng.
Thạch Đầu Nhân thi pháp che giấu khí tức của tất cả mọi người. Dù sao hắn đã từng là nhân vật cấp bậc Chân Tiên, việc làm cho khí tức của mấy người mình không bị người bên trong phát hiện, đúng là không khó.
Sau đó đám người Lục Thủy đi vào một khoảng không gian khá lớn, nơi này có bốn người đang giao chiến với khôi lỗi.
Bởi vì có trận pháp, cho nên lực lượng không hề tràn ra, vì thế không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với đám người Lục Thủy.
Bằng không Thạch Đầu Nhân lại phải mở phòng ngự mới có thể làm cho Lục Thủy đứng ở chỗ này.
"Bốn ngũ giai, ai cũng có sở trường riêng, thể thuật kinh người, nếu như bị bốn người này vây công, rất khó thoát khỏi nơi đây.
Đầu lĩnh, còn muốn đi vào không?" Thạch Đầu Nhân đứng ở trước mặt Lục Thủy, cất tiếng hỏi.
Đám người Lục Thủy đến, tất nhiên cũng bị bốn người bên trong phát hiện.
Không cảm giác được khí tức, nhưng vẫn có thể nhìn thấy.
Nhưng mà bốn người này tạm thời không thể thoát thân được, chỉ có thể một bên chiến đấu một bên cảnh giác với đám người Lục Thủy.
“Những người này đã phát hiện chúng ta rồi?” Lục Thủy hỏi.
“Phát hiện.” Thạch Đầu Nhân trả lời chắc chắn.
Vậy tại sao không có ai biết ta? Lục Thủy cảm thấy có phải mình đã được bảo vệ quá tốt rồi hay không?
Một số người tu vi thấp không biết hắn thì cũng thôi, bốn tên ngũ giai lại không có ai biết hắn.
Những người này làm việc bận rộn đến vậy sao?
Cơ hội đến khu vực của Lục gia cũng không có?
Lục Thủy không suy nghĩ nhiều nữa, quay sang nhìn về phía Lạc Phong rồi nói:
“Chắc chắn là người của Lục gia không?”
Sau khi Lạc Phong che giấu thanh âm liền hồi đáp:
"Chắc chắn! Mặc dù bây giờ không nhìn ra, nhưng trước đó có một cường giả lục giai, bội đao của hắn có tiêu chí của Lục gia.
Nếu như ta không đoán sai, năm người này là cận vệ của Tộc trưởng Lục gia."
Cái gọi là cận vệ cũng không phải là thị vệ bên người, mà là một đám chỉ làm việc cho Tộc trưởng Lục gia.
“Vị Tộc trưởng Lục gia này rất thiên vị thể thuật sao? Tại sao ta cảm giác được mấy tên ngũ giai này đều có dấu hiệu luyện thể?” Thạch Đầu Nhân tò mò nói.
"Khả năng có quan hệ với việc bản thân Tộc trưởng Lục gia chính là thể tu. Nghe nói thiên phú luyện thể của vị Tộc trưởng này cao không hợp thói thường, tác phong làm việc cũng cực kỳ bá đạo.
Lúc tuổi còn trẻ, vì có thể cưới thê tử Đông Phương Lê Âm của hắn bây giờ, đã trực tiếp đánh vào đại điện Lục gia.
Cứng rắn tiếp một chưởng của Tam trưởng lão Lục gia, bị trọng thương nhưng không ngã, chỉ vì nói ra một câu không phải Đông Phương Lê m sẽ không cưới.
Cuối cùng có vẻ như đã kinh động đến Đại trưởng lão Lục gia."
Lục Thủy hơi kinh ngạc. Hắn biết khi cha hắn thành thân là do Đại trưởng lão ra ngoài đưa sính lễ, nhưng lại không biết cha hắn còn đánh vào đại điện Lục gia.
Mà đại điện cần đánh vào sao? Căn bản không có ai trông coi mà?
Cho nên truyền ngôn không nhất định là thật?
Nhưng không có lửa làm sao có khói, việc cha hắn cưới mẹ hắn chắc cũng không dễ dàng gì.
Không biết cha hắn có nói ra một câu: Ta muốn cưới đại mỹ nữ Đông Phương gia, ai đồng ý, ai phản đối?
Lục Thủy quyết định, đi về hỏi thử.
Ở kiếp trước không chú ý đến những chuyện này, Lục Thủy cảm thấy mình không xứng chức của một người con.
Khi Lục Thủy còn đang suy nghĩ linh tinh, Lạc Phong đột nhiên lại thêm một câu:
“Nhưng chỉ đáng tiếc, thiếu gia Lục gia lại quá bình thường. Luôn nói hổ phụ không khuyển tử, cuối cùng con trai của Lục tộc trưởng lại làm cho cả Lục gia rất thất vọng.”
Lời của Lạc Phong vừa mới dứt, Nhiếp Hạo liền mộng bức tra hỏi.
“???”
Ca, ngươi đang nói cái gì thế? Ngươi đang đùa với ta đúng không?
Chắc chắn ngươi đang đùa ta, ngươi biết mình đang nói đến ai đó không?
Nhiếp Hạo kinh hồn táng đảm một trận. Bây giờ hắn mới ý thức được một vấn đề lớn, Lạc Phong không biết người trước mắt này là Lục Thủy.
Hắn rất muốn mở miệng nói rõ, nhưng lại không dám động.
Bởi vì, hắn nhìn thấy Lục Thủy lộ ra nụ cười rất hứng thú.
Nếu cắt ngang vào lúc này, chẳng phải là đang muốn chết sao?
Đây là lần đầu tiên Lục Thủy nghe được người quen biết thảo luận về mình một cách táo bạo như vậy, cho nên muốn hiểu rõ hơn một chút:
“Thiếu gia Lục gia tên là Lục Thủy đúng không? Hắn là người thế nào?”
Ca, đừng nói lung tung. Ca, xin ngươi tuyệt đối đừng nói lung tung, khen là được, khen như không có não.
Nhiếp Hạo hò hét trong lòng. Má ơi, chuyện đáng sợ sắp xảy ra, hắn nên làm gì đây?
Lạc Phong cũng không biết Nhiếp Hạo đang suy nghĩ gì, nhất là khi Nhiếp Hạo đang đeo mặt nạ, căn bản không thể nhìn thấy sắc mặt của hắn.
Nếu như Lạc Phong có thể nhìn thấy, thì đó chính là vẻ mặt sợ hãi của Nhiếp Hạo.
"Tên của thiếu gia Lục gia đúng là Lục Thủy, nhưng ta không hiểu nhiều về hắn.
Lục gia bảo vệ hắn quá tốt.
Nhưng như thế có thể hiểu được, đúng là Lục Thủy không làm cho người ta bớt lo." Lạc Phong trả lời.
Lục Thủy gật gật đầu:
"Có chút đạo lý. Có rất ít người từng gặp Lục thiếu gia, rất nhiều người của Lục gia cũng không biết hắn.
Nhưng nghe đồn lại không thiếu."
“Đúng là nghe đồn không ít.” Lạc Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ta nhớ được phần lớn tin đồn đều nói Lục Thủy 20 tuổi mới khó khăn lắm bước vào nhị giai, mà nhị giai này còn là do dùng rất nhiều linh đan diệu dược chồng chất thành.
Là nhị giai yếu nhất trong lịch sử.
Còn có tin đồn về tính cách, nói rằng tính cách của Lục Thủy xốc nổi, thích nói phét, ra vẻ thâm trầm, mạch suy nghĩ có chút kỳ lạ."
“Thì ra là thế.” Lục Thủy gật đầu nói:
“Còn gì nữa không?”
“Còn một tin nữa, đó là khoảng thời gian trước Lục gia muốn hủy hôn, nhưng cuối cùng lại bị Lục Thủy cắt ngang, cố ý không thoái hôn, chính là để biểu hiện rõ bản thân một chút. Rất nhiều người đều cảm thấy, Lục Thủy đã bị Lục gia xem như công cụ để nối dõi tông đường...”
Lạc Phong vừa mới nói đến đây, đột nhiên Nhiếp Hạo ho khan một tiếng, dáng vẻ hơi khó chịu.
-----
Dịch: MB_Boss