Mà ở trong đình trên bờ, đột nhiên Mộ Tuyết đứng lên.
Trà Trà vốn đang dựa vào trên người Mộ Tuyết ngủ lại té ngã xuống đất.
Bịch một tiếng, Đông Phương Trà Trà che mũi đau đớn nói:
“Đau, đau, đau.”
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Đinh Lương lập tức hỏi.
Mấy người Chân Linh cũng có chút ngoài ý muốn, lập tức đề phòng.
“Ta đi ra ngoài một chút.” Nói xong, Mộ Tuyết cất bước ra khỏi đình, bước đi về phía bờ biển. Nàng đi không nhanh, phải nói là bước chân vừa đúng, đoan trang ưu nhã.
Chân Võ Chân Linh liếc nhìn nhau, Đông Phương Trà Trà thì che mũi đứng lên, nói:
“Có phải là chị dâu cảm giác được biểu đệ Lục Thủy trở về rồi không?”
Chân Võ Chân Linh sửng sốt, thật hay giả?
Bọn hắn đâu có cảm giác được.
Lúc này Chân Võ mở rộng vùng cảm giác ra lớn nhất, sau đó kinh ngạc phát hiện, thật sự thiếu gia đã trở về rồi.
Thế nhưng làm sao Mộ tiểu thư lại biết được?
“Làm sao Đông Phương tiểu thư biết Mộ tiểu thư nhận ra thiếu gia đã trở về?” Chân Linh tò mò hỏi.
Đông Phương Trà Trà chân thành nói:
“Giác quan thứ sáu của phụ nữ.”
Ngừng một chút, Đông Phương Trà Trà lại nói:
“Mẹ ta nói, nàng có thể sớm biết được cha trở về.”
Chân Võ Chân Linh: “...”
Không tiếp tục hỏi nhiều, bọn hắn bắt đầu quan sát bốn phía, bảo đảm xung quanh an toàn.
Còn Mộ tiểu thư bên kia, bọn hắn không dám đi đến quấy rầy. Bởi vì, Phu nhân Tộc trưởng đã dặn dò qua.
Lục Thủy đi ở trên mặt biển, lúc hắn bước một chân lên bờ, vừa vặn nhìn thấy Mộ Tuyết đi đến vị trí cách chỗ hắn không xa.
Khi Lục Thủy nhìn sang, phát hiện Mộ Tuyết cũng đang nhìn mình, trên khóe miệng còn mang theo nụ cười rất nhẹ.
“Lục thiếu gia đi ra rồi?” Mộ Tuyết lên tiếng hỏi.
Lục Thủy vốn cho rằng Mộ Tuyết sẽ tức giận, không nghĩ tới lại không có.
“Mộ tiểu thư còn chưa ngủ?” Bây giờ đã ba giờ sáng, Mộ Tuyết vẫn một mực chờ đợi hắn đi ra sao?
“Ánh trăng đêm nay rất sáng, không ngủ được.” Mộ Tuyết khẽ nói.
Lục Thủy đi đến bên người Mộ Tuyết, sau đó hai người cất bước đi về phía trong.
“Mộ tiểu thư như vậy là đang làm khó mặt trăng trên trời.” Lục Thủy tiếp lời.
“Vì sao Lục thiếu gia nói như vậy?” Mộ Tuyết lộ ra một tia không hiểu.
Ở chỗ của Lục Thủy, nàng rất dễ dàng thể hiện ra các vẻ mặt khác nhau.
Đối với Lục Thủy, trừ việc không thể quá thân mật ra, còn lại không cần ngụy trang quá nhiều.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, chậm rãi nói:
"Ánh sáng đom đóm, sao có thể tranh huy với Mộ tiểu thư?
Mộ tiểu thư nên ngủ."
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, sánh vai bên người hắn, cuối cùng nhu thuận gật đầu:
“Ừm.”
“Mẹ ta có sắp xếp chỗ ở không?” Vừa đi Lục Thủy vừa hỏi.
“Có.” Mộ Tuyết gật đầu.
“Mộ tiểu thư biết ở đâu?”
“Biết.”
“Chân Mộ tiểu thư có không tiện sao?”
Mộ Tuyết không rõ lắm, vì sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?
‘Chẳng lẽ muốn cõng ta về? Thế nhưng ở đây có nhiều người, rất khó làm.’
Cuối cùng Mộ Tuyết chỉ có thể tiếc nuối nói:
“Không, không có.”
Mộ Tuyết cảm thấy gần nhất nên mặc quần thì tốt hơn, để cho Lục Thủy thuận tiện cõng.
Vừa mới nghĩ đến những chuyện này, Mộ Tuyết liền ngừng lại, bởi vì nàng phát hiện mình suy nghĩ nhiều rồi.
“Thế thì, ta sẽ không tiễn Mộ tiểu thư trở về nữa. Mộ tiểu thư cũng không phải trẻ con.” Lục Thủy đột nhiên nói.
Nghe được câu này Mộ Tuyết bỗng ngừng lại, nàng đang nghĩ có nên xuất thủ đánh Lục Thủy ngay lúc này hay không.
Không đánh Lục Thủy một lần, hắn sẽ nhảy lên đầu lật ngói.
Cuối cùng Lục Thủy vẫn đưa Mộ Tuyết trở về, bởi vì bọn hắn ở sát vách, nên tiện đường.
Sự quan tâm đến từ mẹ.
—— ——
Ngày kế tiếp.
Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm đi vào đại sảnh Mộ gia.
Lúc này ba người Mộ Uyên cũng đã ngồi ở bên trong đại sảnh.
Đối với việc vợ chồng Lục Cổ đến, bọn họ có chút ngoài ý muốn. Mặc dù biết lần này đối phương không đến để từ hôn, nhưng bọn họ cũng không thể nào hoàn toàn yên tâm.
Có trời mới biết Lục gia lại muốn náo ra yêu thiêu thân gì.
“Lục huynh, ta sẽ không quanh co lòng vòng nữa. Có phải Tuyết Nhi nhà chúng ta đã gây thêm phiền toái gì cho mọi người đúng không?” Mộ Uyên nói với với hai người Lục Cổ.
“Mộ huynh hiểu nhầm rồi.” Lục Cổ lập tức giải thích:
"Nha đầu Mộ Tuyết rất nhu thuận, làm sao lại gây ra phiền phức cho chúng ta chứ?
Đúng là lần này đến đây vì chuyện của nha đầu Mộ Tuyết, nhưng tuyệt đối không phải như suy nghĩ của Mộ huynh."
“Ồ?” Vẻ mặt của Mộ Uyên có chút ngoài ý muốn, sau đó hiếu kỳ nói:
“Đó là chuyện gì?”
Lục Cổ nhìn Đông Phương Lê Âm một chút, sau đó nhìn ba người của Mộ gia, nói:
“Vì hôn sự của hai đứa bé.”
Ba người Mộ Uyên thật sự rất bất ngờ.
“Hôn sự có vấn đề gì sao?” Mộ Khương mở miệng hỏi.
Bọn hắn không muốn lại có biến hóa lớn gì, bởi chuyện này rất khó chịu.
Nó cũng không có gì tốt với Mộ gia cả.
Lục Cổ cân nhắc, sau đó nói:
“Lục mỗ có một đề nghị, hãy tổ chức hôn sự của hai tiểu gia hỏa kia sớm hơn. Mọi người thấy thế nào?”
Sớm hơn?
Kiến nghị này làm cho ba người Mộ gia đều giật mình.
Điều này nằm ngoài dự đoán của bọn họ, Mộ Tuyết tốt như vậy sao?
Không ngờ Lục gia lại muốn tổ chức hôn sự trước thời hạn, là do Mộ Tuyết có chỗ khác thường?
Chuyện này bọn hắn không thể nào biết được.
Nhưng Mộ Uyên vẫn hiếu kỳ:
“Chuyện này hơi đột nhiên, không biết tại sao Lục huynh lại muốn tổ chức hôn sự sớm?”
Lục Cổ cười nói:
“Nói ra không sợ mấy vị chê cười, con trai bất thành khí của chúng ta rất thích nha đầu Mộ Tuyết.”
“Thế còn Mộ Tuyết?” Mộ Khương hỏi.
“Dựa vào cái nhìn của người từng trải, Tiểu Tuyết cũng có vẻ thích.” Đông Phương Lê Âm cười nói.
Đám người Mộ Uyên im lặng. Nếu thật sự là như thế, vậy thì tất nhiên bọn hắn sẽ không có ý kiến gì.
Đó cũng không phải xấu.
Mà tu vi của Mộ Tuyết đã hoàn toàn biến mất, đến Lục gia cũng coi như chuyện tốt.
Lúc này Mộ Trạch đột nhiên hỏi:
“Không biết mọi người dự định sớm hơn bao lâu?”
“Thành hôn sau ba tháng, có thể chứ?” Lục Cổ thử hỏi.
“Quá nhanh.” Mộ Trạch vô thức nói.
Một lần trực tiếp đổi từ năm thành tháng, quá khoa trương.
Lục Cổ cũng không hề ngoài ý muốn. Đối phương đã đồng ý trước thời hạn, chỉ xem sớm hơn bao nhiêu.
Sau đó Mộ Trạch nhìn về phía Mộ Uyên, hai người Lục Cổ cũng nhìn về phía Mộ Uyên.
Mộ Uyên là Tộc trưởng Mộ gia, chuyện này do hắn ra quyết định.
Mộ Uyên suy nghĩ, mở miệng nói:
"Ba tháng đúng là hơi sớm.
Như vậy đi, nha đầu Mộ Tuyết nhất định sẽ gả vào Lục gia, chúng ta cũng không giữ được.
Bây giờ là tháng bảy, cứ để nha đầu kia ở Mộ gia qua năm nay.
Đầu năm sau sẽ chọn một ngày lành. Lục huynh cảm thấy thế nào?"
“Cứ theo lời nói của Mộ huynh, Lục gia ta sẽ toàn lực phối hợp.” Lục Cổ lập tức đáp.
Đầu năm, cũng chỉ hơn nửa năm một chút, không nhanh cũng không chậm, đúng là vừa vặn.
Trong lòng Đông Phương Lê Âm cũng vui vẻ. Sau khi trở về nói cho con trai nàng, có phải nó sẽ vui mừng đến mức không thể ngủ hay không?
-----
Dịch: MB_Boss