Thiên Ngâm cũng về tới Thu Cảnh Cung vào hôm nay.
Sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt như trước, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể ngã ở trên đường.
Đệ tử đi ngang qua có rất ít người biết nàng.
Nàng cứ bước đi trên đường như vậy, không có ai liếc nhìn nàng lấy một cái.
Nếu như ở ngày thường, nàng chính là một trong số Đại đệ tử chói mắt nhất đương thời của tông môn.
Vật đổi sao dời, nàng đã không phải là sư tỷ thiên tài Thiên Ngâm, chỉ là một đệ tử bình thường với thân thể suy nhược.
Bây giờ thanh danh của nàng còn không bằng cả sư đệ Thạch Minh.
“Vị sư tỷ này, gần nhất đi đường lớn thì nên cẩn thận một chút.” Sau khi Thiên Ngâm định trở về từ đường lớn, một vị sư muội trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện ở bên người nàng.
“Đã nhị giai sắp tam giai, rất nhỏ, nhưng lớn hơn không ít so với Đông Phương Trà Trà. Ừ, là tuổi tác.” Trong lòng Thiên Ngâm lấy đối phương ra so sánh với Đông Phương Trà Trà.
Dù sao hai người đều đã sắp tam giai.
Nhưng Đông Phương Trà Trà quá khoa trương, nàng mới mười tám.
Tuổi tác của vị sư muội này chí ít cũng gấp đôi Đông Phương Trà Trà.
Nhưng mà thiên phú hay là tâm tính đều rất không tệ.
Nàng cảm thấy Đông Phương Trà Trà giống như đang gian lận.
“Tại sao phải cẩn thận?” Thiên Ngâm hiếu kỳ hỏi thăm.
Vị sư muội kia nhìn xung quanh một lượt, nhỏ giọng nói:
"Nghe nói gần đây tai tinh sư huynh Thạch Minh ẩn hiện trên con đường này, dường như là do người của Giới Luật Đường chọc phải sư tỷ Thiên Ngâm.
Hai ngày này đệ tử Giới Luật Đường đều trốn tránh, sợ sư huynh Thạch Minh tổn thương người vô tội."
Thiên Ngâm có chút ngoài ý muốn.
“Nói như vậy thì đang có rất nhiều người trách móc sư đệ Thạch Minh?” Thiên Ngâm hỏi.
“Làm sao có thể, ai dám đắc tội sư huynh Thạch Minh chứ! Chúng ta đã trực tiếp tìm đến đầu nguồn phiền phức.” Sư muội kia nói.
“Đầu nguồn không phải là sư tỷ Thiên Ngâm sao?” Thiên Ngâm cảm thấy có chút là lạ khi tự gọi mình là sư tỷ.
“À, làm thế không phải muốn chết sao?” Sư muội này nói:
"Sư tỷ Thiên Ngâm được sư huynh Thạch Minh bảo vệ chặt chẽ, ai dám chọc giận nàng.
Nhưng mà ta rất hiếu kỳ, không biết sư tỷ Thiên Ngâm xinh đẹp đến mức nào, lại có thể làm cho sư huynh Thạch Minh che chở như vậy."
Thiên Ngâm sửng sốt t, chính mình rất xinh đẹp sao?
Hình như cũng không xấu.
Hai người Thiên Ngâm cùng đi trên đường. Vị sư muội này nói rất nhiều, toàn bộ hành trình không hề dừng lại qua.
Tất nhiên Thiên Ngâm cũng rất kiên nhẫn đáp lại.
Mãi đến khi các nàng tách ra ở một ngã rẽ.
“Sư tỷ, gặp lại.”
Thiên Ngâm gật đầu với nàng ta, cuối cùng đi sang đường nhỏ.
Nàng và vị sư muội này trò chuyện về nhiều thứ, mãi đến lúc cuối cùng, nàng cũng không nghe thấy câu nói kia.
Cái câu mình đã bị chặn lại mấy chục năm.
Xem ra cũng chỉ có Đông Phương Trà Trà nghĩ như vậy.
Nàng còn tưởng rằng chỉ có đầu óc mình không dùng được, bị nhốt cũng không phát hiện ra.
Rất nhanh nàng đi tới giao lộ nơi rừng cây, nhìn thoáng qua phòng nhỏ dưới bóng râm. Nàng có thể phát hiện ra bên trong có người.
Là sư đệ Thạch Minh.
Nhưng mà, có vẻ như người ở bên trong đang hết sức tránh né nàng.
Thiên Ngâm nhìn phù văn trên mu bàn tay một chút, cuối cùng đi về chỗ ở của mình.
Nàng đã khắc ấn phù văn trên tay. Chỉ cần vị tiền bối kia không lừa người, chắc hẳn nàng sẽ không chịu ảnh hưởng của vận rủi nữa.
Chỉ là tạm thời nàng cũng không biết nên đối mặt với sư đệ Thạch Minh như thế nào.
Chỉ có thể về trước rồi nói sau.
Rất nhanh nàng đã về đến phòng trúc của mình, nhưng vừa mới đi vào nàng đã lặng yên tại chỗ.
Đập vào mắt là một đống linh dược, mà phẩm giai của mỗi một linh dược đều rất cao.
Đống linh dược này, không khác gì một khoản tiền lớn đang vứt trên đất.
“Chuyện này... Làm sao sư đệ Thạch Minh lấy được?” Thiên Ngâm có chút chấn kinh.
Phải biết linh dược mấy chục năm nay, cộng lại còn không bằng một đống trước mặt.
Thiên Ngâm ngồi xổm phía trước đống linh dược, nàng không thể nào tưởng tượng ra sư đệ Thạch Minh đã trả giá thế nào để đạt được chúng.
Các loại trái cây linh dược, Thiên Ngâm nhìn qua từng thứ một.
Càng xem càng chấn kinh. Nàng rất muốn hỏi sư đệ Thạch Minh một chút, có phải hắn đã cướp sạch nhà kho của tông môn hay không.
Nhưng dựa vào sự tươi mới của linh dược, cũng không phải thứ nhà kho có thể có được.
Cuối cùng Thiên Ngâm thấy được hai tờ giấy. Nàng cầm tờ thứ nhất lên, phát hiện đây là một đơn thuốc, hoặc có thể nói là phương thuốc chữa thương.
Thế nhưng cụ thể làm được cái gì, nàng lại không rõ.
Sau đó nàng nhìn thấy tờ giấy mà Thạch Minh lưu lại cho nàng, đây là tờ giấy thứ nhất Thạch Minh để lại trong những năm này:
Sư tỷ Thiên Ngâm, số linh dược này không có gì đáng kể, chỉ có phương thuốc kia là quan trọng nhất.
Đây là do một vị tiền bối để lại cho ta. Hắn nói cho ta biết, phương thuốc này có thể chữa trị thương thế của sư tỷ.
Thuốc ta đã chuẩn bị xong, lúc nào sư tỷ muốn nếm thử thì có thể dùng phi kiếm báo cho ta biết, ta sẽ tránh xa để xác suất thành công của sư tỷ cao hơn một chút.
Chờ thương thế của sư tỷ chuyển biến tốt đẹp, ta sẽ nhanh chóng rời đi, sẽ không ảnh hưởng đến việc sư tỷ tấn thăng ngũ giai.
...
Nội dung chỉ có như vậy.
Thiên Ngâm nhìn mấy chữ này, mím môi lại.
Nàng cũng không biết chính mình đang nghĩ gì. Thế nhưng là, việc trị liệu thương thế lại dễ dàng như thế sao?
Sau đó Thiên Ngâm về đến trong phòng, nàng quyết định thử phương pháp ở trên phương thuốc một chút.
Phương thuốc này cũng không dạy người ta nấu thuốc, mà là một loại phương thức chữa thương.
Khi Thiên Ngâm chuẩn bị kỹ càng tất cả liền ngồi vào giữa linh dược, bắt đầu chữa thương theo cách mà phương thuốc ghi lại.
Sau đó nàng cảm giác được khí tức của những linh dược này đang hội tụ đến bàn tay của nàng, tiếp theo khí tức linh dược bắt đầu dẫn động tinh túy của linh dược, rồi dần dần bao trùm hai tay nàng.
Kỳ thật Thiên Ngâm không thể nào hiểu được tại sao phải rót vào từ hai tay, trực tiếp tắm thuốc không phải càng tốt hơn sao?
Đương nhiên, nàng cũng không dám suy nghĩ nhiều, mà chỉ tập trung làm cho linh dược bắt đầu thẩm thấu.
Sau khi thẩm thấu vào, nàng phát hiện hai tay vô cùng đau nhức, phảng phất kinh mạch đang bị xé rách.
Mà khí tức trong người lại bài xích số linh dược này, hoặc có thể nói là bài xích cách chúng tiến vào.
Thiên Ngâm cắn răng kiên trì, sư đệ Thạch Minh không có lý do gì để hại nàng.
Muốn giết nàng thì sao cần phiền toái như vậy.
Sau đó Thiên Ngâm bắt đầu vận chuyển theo phương thức ghi lại, rất nhanh linh dược xuôi theo cánh tay tràn vào kỳ kinh bát mạch.
Khi nàng cho rằng thân thể sẽ không chịu nổi, thì đột nhiên lại ngây người.
Nàng có thể cảm giác được linh khí ở những nơi linh dược đi qua đã trở nên ôn hòa.
Mà những dược dịch này còn đang chữa trị linh mạch của nàng.
Chuyện này, làm sao có thể?
Tất cả linh dược nàng đều biết, thế nhưng không có thứ nào có công hiệu chữa trị như vậy.
-----
Dịch: MB_Boss