Tiên tử trông tiệm cảm giác hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện ly kỳ.
Nhất là tại sao lại xuất hiện một vị Sư thúc tổ?
Không đúng, sư phụ gọi như vậy, nhưng nàng không thể gọi như vậy. Thế thì, nàng phải gọi làm sao?
Cuối cùng tiên tử trông tiệm chỉ có thể cúi đầu không dám nói gì.
Hồng Tố đưa tay lấy Thất Lân Long Ngâm Kiếm, nói:
“Người thế chấp kiếm này ở đây, họ gì?”
“Bẩm tiền bối, ta nghe người phụ nữ kia gọi đối phương là Lục thiếu gia.” Tiên tử trông tiệm không dám chần chờ, lập tức trả lời.
Hồng Tố gật gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Chỉ là lúc rời đi có lưu lại một viên linh thạch ngũ phẩm và một câu:
“Về sau thu được đồ vật thì nhớ cất kỹ, kiếm này ta sẽ trả giúp các ngươi.”
Chờ sau khi Hồng Tố rời đi, hai người các nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó mỹ phụ gõ đầu tiên tử trông tiệm, kéo nàng rời đi:
“Đóng cửa, trở về diện bích một thời gian. Bị ngươi tức chết rồi!”
Tiên tử trông tiệm cúi đầu không dám nói lời nào.
Nàng cũng biết ở lại nơi này sẽ có thể gặp nguy hiểm, trở về mới là an toàn nhất.
Sư phụ đúng là yêu thương nàng.
...
Trên đường đi, Hồng Tố nhìn Thất Lân Long Ngâm Kiếm, trên mặt đầy ý cười:
"Lục Thủy?
Rất có tiền đồ đó.
Dám lấy kiếm mà ta đưa cho Chân nhi đi thế chấp, mà lại chỉ có một viên linh thạch ngũ phẩm.
Chậc chậc, Đại thiếu gia Lục gia quả nhiên rất khác người, tài đại khí thô.
Loại người này sao có thể là phế vật?
Đây là thiên tài.
Đáng tiếc tiểu tử Lục Cổ kia không giáo dục được, có tội cha không dạy con."
Sắc mặt Hồng Tố mang theo ý lạnh, sau đó bước từng bước một về phía trước.
Mục đích của nàng tất nhiên là chỗ của đám người Lục Thủy.
—— ——
Lục Thủy đã tu luyện xong tỉnh lại, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy thời tiết hôm nay hơi lạnh.
Nhưng rất nhanh hắn đã dời lực chú ý lên người mình.
Hôm qua lúc hắn tu luyện, vốn cho rằng sẽ có thể trực tiếp tiến vào trạng thái luyện thể tam giai. Nhưng đáng tiếc vẫn còn kém một bước cuối cùng.
Trở về tu luyện hai ngày, chắc có thể bình yên tiến vào.
Vấn đề không lớn.
Thời gian ba năm, trừ đi một năm dưỡng thương thì còn lại hai năm, đầy đủ hắn trưởng thành đến tình trạng có thể đối kháng Mộ Tuyết.
Đến lúc đó việc từ hôn sẽ không có bất kỳ ngoài ý muốn nào.
Rất tốt, cứ đi từng bước một, không cần phải gấp gáp.
Thùng thùng.
Khi Lục Thủy đang suy nghĩ thì đột nhiên tiếng đập cửa truyền đến.
“Lục thiếu gia còn chưa dậy sao?” Là tiếng của Mộ Tuyết.
Bọn hắn cùng ở trong một gian phòng, chỉ là gian phòng khác biệt mà thôi.
Sau đó Lục Thủy mở cửa đi ra ngoài. Vừa mới vừa đi ra ngoài hắn đã thấy Mộ Tuyết mặc quần áo thoải mái, nhìn qua giống như em gái nhà bên.
Là hai loại khí chất với lúc bình thường.
“Lục thiếu gia?” Mộ Tuyết nhỏ giọng gọi.
Trong thanh âm lộ ra một loại vui sướng.
Phảng phất đang nói, đẹp mắt không? Vị hôn thê của ngươi nhìn rất đẹp đúng không? Về sau cả người đều là của ngươi, vui vẻ chứ?
Rất nhanh Lục Thủy lấy lại tinh thần, trong lòng hắn có chút khinh thường. Thuật mê hoặc mỹ nhân kế, bàng môn tả đạo mà thôi.
Đã thấy nhiều nên tự động miễn dịch.
Trò xiếc ngây thơ.
“Mộ tiểu thư dậy sớm vậy?” Lục Thủy hỏi.
Sau đó hai người cùng đi ra ngoài.
Không có ai, tất nhiên hắn phải dẫn theo Mộ Tuyết ra ngoài tìm đồ ăn.
“Trà Trà dậy sớm, cứ lôi kéo ta theo nàng đi xem mặt trời mọc.” Mộ Tuyết nói.
Lục Thủy ngừng lại, sau đó cảm thấy lần sau hắn nên đi tìm Mộ Tuyết cùng xem, còn Đông Phương Tra Tra cứ trực tiếp trấn áp là được.
Sau đó Lục Thủy và Mộ Tuyết đi vào trong sân. Nhưng chỉ vừa mới đi đến sân nhỏ, Lục Thủy bỗng sửng sốt.
Có chút yên tĩnh, mà nơi này còn bị người khác dùng pháp thuật cô lập lại.
Lục Thủy không nói gì, hắn nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài viện.
Từng bước từng bước tới gần sân nhỏ.
Mộ Tuyết đứng ở bên người Lục Thủy, tất nhiên nàng cũng biết nơi này không đúng.
Thế nhưng nàng không hiểu, ai lại mạo hiểm ra tay với nàng và Lục Thủy ở Xảo Vân tông?
Khi Lục Thủy ra ngoài, trừ bị ma tu kia trọng thương ra, chuyện khác không có vấn đề gì.
Cho nên lần này là hữu kinh vô hiểm?
Mộ Tuyết không hiểu.
Lục Thủy đứng ở trước mặt Mộ Tuyết, nhỏ giọng nói:
“Mộ tiểu thư cẩn thận chút, tình huống nơi này không đúng.”
Mặc dù chắc chắn Mộ Tuyết biết, nhưng hắn vẫn nhắc nhở trước một câu.
Ai biết Mộ Tuyết đi theo hắn có thể vô thức xem nhẹ cảm giác nguy cơ hay không, mà hiện giờ thân thể của Mộ Tuyết còn ở trạng thái bình thường.
Vạn nhất bị thương sẽ không tốt.
“Hừ, vợ chồng nhỏ rất ân ái đó.” Tiếng nói của Lục Thủy vừa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng cười lạnh.
Là giọng phụ nữ.
“Không có sát ý, nhưng lại mang theo cảm giác lạnh cả người.” Lục Thủy thầm nghĩ.
Trong đầu Mộ Tuyết thì lại quanh quẩn ba chữ vợ chồng nhỏ.
Quả nhiên nhìn nàng và Lục Thủy giống như vợ chồng.
Lục Thủy nhìn chằm chằm cửa ra vào, lúc này đã có một cái chân xuất hiện bên cạnh cửa, tiếp theo chính là một người phụ nữ từ. Lục Thủy có thể cảm giác được, khi nàng ta xuất hiện thì ánh mắt đã trực tiếp rơi vào trên người hắn và Mộ Tuyết.
Phảng phất trước kia đã biết vị trí của hai người.
“Không biết! Vậy tại sao đối phương lại muốn ra tay với ta và Mộ Tuyết?” Lục Thủy thầm nghĩ.
Lúc này tất nhiên Mộ Tuyết cũng nhìn thấy người kia.
Nàng hơi sửng sốt, dường như đang tự hỏi, đang nhớ lại gì đó.
Rất nhanh nàng đã nhớ ra rồi.
"Tiền bối Hồng Tố? Thế nhưng lại không đúng! Dù tiền bối Hồng Tố đến gặp Lục Thủy, chắc chắn cũng không đến mức có loại ánh mắt này.
Làm sao lại cảm thấy đến để giáo dục người?" Trong lòng Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì ở kiếp trước rất ít gặp tiền bối Hồng Tố, cho nên nàng không hề suy nghĩ chuyện này.
Tất nhiên cũng quên mất, chỉ cần lần đầu tiên Lục Thủy tới Xảo Vân tông, chắc chắn tiền bối Hồng Tố sẽ tới một chuyến.
Đúng vậy, người tới tất nhiên là Hồng Tố.
Nàng nhìn Lục Thủy, bình tĩnh nói:
“Ngươi chính là Lục Thủy? Con trai của Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm?”
Lục Thủy nhìn người này, cuối cùng cung kính nói:
"Bẩm tiền bối, vãn bối tên Đông Phương Thập Lý, cũng không phải là Lục Thủy trong miệng tiền bối.
Chắc tiền bối đã nhận nhầm người."
Hồng Tố: “...”
Mộ Tuyết cũng ngoài ý muốn, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Lục Thủy sẽ ứng đối như vậy.
Cuối cùng Hồng Tố nhìn Mộ Tuyết, nói:
“Vậy còn ngươi?”
“Vãn bối Tuyết Tễ.” Mộ Tuyết nhỏ giọng trả lời.
Hồng Tố cất bước đi đến, nàng nhìn Mộ Tuyết và Lục Thủy rồi cười ha ha:
"Phu xướng phụ tùy.
Đã như thế, vậy ta sẽ công khai nói cho các ngươi biết, chẳng qua ta chỉ thuận tiện nhắc đến Lục Thủy mà thôi, ta đến tìm người có tên Đông Phương Thập Lý."
Nói xong, Hồng Tố ngồi vào trên ghế ở bên cạnh, bắt chéo chân nhìn Lục Thủy và Mộ Tuyết.
Hai tiểu gia hỏa này, rất nghịch ngợm.
-----
Dịch: MB_Boss