“Tiền bối, ngài nói.” Lục Thủy mở miệng nói.
Hắn đang nghĩ, tại sao lại đột nhiên có người tìm tới cửa, mà đối phương còn không có ác ý.
Trên lý thuyết thì không cần quá lo lắng, nhưng không thể thả lỏng cảnh giác.
Nếu như đối phương xuất thủ, lấy thực lực trước mắt của hắn, nhiều lắm là thở dốc được năm giây, sau đó hắn sẽ phải quấy rầy đến anh linh của Lam Dạ Quốc.
Đương nhiên, khả năng cao là Mộ Tuyết sẽ xuất thủ.
Chỉ cần đối phương thật sự ra tay nặng, chắc chắn Mộ Tuyết sẽ không che giấu thực lực của mình nữa.
Đương nhiên Hồng Tố sẽ không xuất thủ. Nàng đưa tay lấy ra một thanh kiếm, sau đó đưa đến trước mặt Lục Thủy:
“Biết thanh kiếm này không?”
Nhìn thấy nó, trong lòng Lục Thủy có chút ngoài ý muốn. Đây không phải Thất Lân Long Ngâm Kiếm của hắn sao?
“Ánh mắt vãn bối vụng về.” Mặc dù không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần giả vờ không hiểu là được.
Mộ Tuyết thì đã hiểu ra.
Hình như nàng đã nhớ được lai lịch của Ngâm Kiếm.
Sau đó cúi đầu không nói lời nào, giả bộ nhu thuận.
Hồng Tố cũng không thèm để ý câu trả lời của Lục Thủy, nhìn kiếm trong tay rồi nói:
"Kiếm này tên là Thất Lân Long Ngâm Kiếm, chính là bội kiếm bên người của Chân nhi. Mãi đến khi nàng gả vào Lục gia, kiếm này mới bị nàng cất giữ.
Thanh kiếm này đi theo hơn nửa cuộc đời của Chân nhi.
Đáng tiếc, con cháu bất hiếu Lục Thủy của Lục gia, lại dám lấy di vật của bà nội để đi thế chấp. Ngươi nói người này có quá đáng hay không?"
Hồng Tố nhìn Lục Thủy, trong mắt lộ ra một tia khí lạnh.
Lục Thủy mộng bức, đây là di vật của bà nội hắn?
Hắn không biết mà, hắn chỉ đến nhà kho lấy ra một thanh kiếm thuận tay.
Cha hắn cũng không nói chuyện quan trọng như vậy cho hắn biết.
Nhưng Lục Thủy đã hiểu, đây cũng là một vị tiền bối, mà còn có quan hệ với bà nội hắn.
Mặc dù hắn còn không biết dáng dấp của bà nội mình ra sao, nhưng hắn cũng không dám bất kính.
Chỉ là, ở kiếp trước hắn từng gặp qua vị tiền bối này chưa? Được rồi, không nhớ rõ.
“Tiền bối, việc này có thể là hiểu lầm.” Lục Thủy cúi đầu nói.
Hồng Tố không muốn nghe giải thích, nàng trực tiếp ném thanh kiếm ra, sau đó thanh kiếm này cắm xuống trước mặt Lục Thủy.
“Lục Thủy sai, không có quan hệ với Đông Phương Thập Lý ngươi. Ta không tới để nghe Đông Phương Thập Lý giải thích.”
Lục Thủy: “...”
“Ta sẽ chuyển lời cho Lục Cổ phải quản giáo Lục Thủy thật tốt. Đông Phương Thập Lý tiểu hữu cảm thấy ta làm đúng hay không?” Hồng Tố nhìn Lục Thủy rồi nói.
“Đúng, đúng.” Lục Thủy cúi đầu trả lời.
Sau đó Hồng Tố đứng lên, nàng không hề nhìn Lục Thủy, mà đưa ánh mắt đặt lên người Mộ Tuyết.
Tất nhiên Mộ Tuyết có thể cảm giác được ánh mắt của tiền bối Hồng Tố, nàng khẽ nói:
“Tiền bối?”
“Quan hệ của ngươi và Đông Phương Thập Lý ra sao?” Hồng Tố hỏi.
“Là vị, vị hôn thê của hắn.” Mộ Tuyết hơi ngượng ngùng.
Dù làm người hai đời, nhưng nói ra ở ngay trước mặt Lục Thủy, cũng rất thẹn thùng.
“Ngươi thích Lục Thủy không?” Hồng Tố lại hỏi tiếp.
Nghe được vấn đề này, Mộ Tuyết cúi đầu không dám trả lời.
Là thật sự không có cách nào trả lời, cũng không thể nói thích và không thích.
Đều là do Lục Thủy sai, nhất định phải gọi Đông Phương Thập Lý gì đó.
Cuối cùng Hồng Tố nhìn Lục Thủy và Mộ Tuyết, quay người rời đi:
“Hai đứa trẻ ngây thơ, lần sau thông minh lên một chút.”
Lục Thủy: “...”
Mộ Tuyết: “...”
Cảm giác bị mạo phạm.
Hồng Tố rời đi. Nàng sẽ trách Lục Thủy thế chấp Thất Lân Long Ngâm Kiếm sao?
Cũng sẽ không, chỉ là việc này làm cho nàng nhớ tới Chân nhi mà thôi.
Chân nhi lúc còn trẻ sẽ thường xuyên thế chấp Thất Lân Long Ngâm Kiếm, cũng chỉ khi đến Lục gia mới không có chỗ để làm vậy, cho nên mới cất giữ.
Ngày nào thiếu tiền, chắc sẽ lại bị thế chấp.
Nhưng chỉ thế chấp một viên linh thạch ngũ phẩm thì thật sự quá mức rồi.
...
Khu vực Lục gia.
Sau khi Thạch Đầu Nhân đến đây, nhất thời không biết nên làm gì.
Bởi vì lúc đến nơi đã là đêm, cho nên hắn chỉ có thể chờ đợi đến hừng đông, đợi đến khi lượng người ngoài phố bắt đầu tăng lên.
“Tìm việc làm? Tìm thế nào đây? Cũng không thấy có ai gào thuê người.” Thạch Đầu Nhân nhìn con đường náo nhiệt trước mắt, có chút không biết nên làm thế nào mới tốt.
Thế giới bên ngoài rất lạ lẫm đối với hắn, hắn cũng không dám làm loạn.
Hơn nữa nơi này còn là địa bàn của ông chủ.
Càng phải tự giác hơn.
Về phần Bất Diệt Tiên Nhân, Bất Diệt Tiên Nhân là đi tìm người, sớm đã không còn ở cùng một chỗ với hắn.
Dù sao thì Bất Diệt Tiên Nhân giống như là đau răng đến không chịu được.
Còn tại sao Bất Diệt Tiên Nhân lại đau răng, hắn cũng không biết.
Do dự hồi lâu, Thạch Đầu Nhân mới bước ra ngăn cản một thanh niên đi qua.
Người thanh niên này rất ngạc nhiên nhìn Thạch Đầu Nhân:
“Thạch Đầu Quái? Thật hiếm gặp.”
“Là Thạch Đầu Nhân.” Thạch Đầu Nhân mở miệng uốn nắn lại.
Bây giờ hắn không còn tự xưng là Sơn Thần nữa, Sơn Thần là xưng hô khi còn ở Tiên Đình, giờ đã rời khỏi Tiên Đình, tự nhiên không thể tiếp tục dùng.
Tiên Đình vong quả thật là đáng tiếc, nếu như Tiên Đình vẫn còn, thì hắn nhẫn nhịn làm việc lâu như vậy nhất định bây giờ có thể chính thức chuyển.
Nhưng dù sao chuyện cũng đã qua, làm người, không, làm một tảng đá, nên nhìn về phía trước mà sống.
Vững vàng từng bước một tiến về phía trước, cố gắng đạt được một chức vị nào đó tốt, sau đó bảo dưỡng tuổi thọ
“Có chuyện gì sao? Nhìn ngươi rất lạ mặt, ngươi tới đây bằng cách nào?” Thanh niên hỏi.
Thanh niên mặc dù tò mò, nhưng Thạch Đầu Nhân lại rất đặc thù, gần đây hay có vài yêu vật hung ác lộng hành, thanh niên tất nhiên sẽ cảnh giác.
“Ta tới đây bằng cách nào? Đầu lĩnh bảo ta tới, hắn nói ta ở chỗ này tìm việc làm.” Thạch Đầu Nhân nói.
Thanh niên không hiểu lắm:
“Tìm việc làm? Đầu lĩnh của ngươi là ai?”
“Những người kia nói đây là địa bàn của ông chủ, à, bọn họ còn nói đầu lĩnh họ Lục.” Thạch Đầu Nhân cảm thấy mình nên nói rõ ràng, nếu không bị khó xử sẽ không tốt.
Dù sao hắn hiện tại đã là người có hậu đài, không, là Thạch Đầu Nhân có hậu đài.
Thanh niên sửng sốt một chút, không hỏi nhiều nữa, ở chỗ này làm gì có ai dám mạo phạm Lục gia.
Sau đó, thanh niên chỉ chỉ phía trước, nói:
“Đi lên phía trước, có một cửa hàng điểm tâm được sửa sang rất tốt ở trên đó, vừa nãy ta đi qua có nhìn thấy chỗ đó dán thông báo tuyển dụng.
Cứ tìm chỗ nào có ba người giống nhau như đúc là được.”
Sau khi tạ ơn xong, Thạch Đầu Nhân liền đi về phía người thanh niên vừa chỉ.
Bình thường hắn đều đi ở nơi ít người.
Chưa nói đến việc bản thân hắn cùng với những người này có khác biệt rất lớn, thế giới này đường đi này quá xa lạ đối với hắn, thật sự không có cách nào thích ứng được.
Hắn cảm thấy mình thật thông minh, vừa kiếm được tiền lại vừa kiếm được công việc.
Không có thu nhập, hắn thật sự không có cách nào tưởng tượng nổi mình sẽ sống thế nào ở nơi xa lạ này.
Không, nếu không có đầu lĩnh, hắn có thể tới đây hay không cũng là một vấn đề.
Có lẽ nửa đường liền bị người ta coi thành yêu ma mà trừ khử.
Trước kia cũng thường hay bị như vậy.
-----
Dịch: MB_Boss