Rất nhanh sau đó, hắn liền nhìn thấy ba người trông như từ một khuôn đúc ra.
Những thứ khác, hắn thật sự nhận không ra, chữ viết cũng vậy.
Hoàn toàn không thể hiểu.
Lại phải đi học chữ việt của nhân loại, trước kia hắn đã từng bỏ ra một thời gian rất dài để học rồi.
Về phần tại sao lại có thể giao tiếp được ở thời đại này, thân là một Thạch Đầu Nhân, điều này hiển nhiên không làm khó được hắn.
Thiên phú ngôn ngữ của hắn cao đến mức nào cơ chứ.
Mỗi lần có người tiến vào thí luyện, hắn liền bắt đầu học, đây đều là để thích ứng với hoàn cảnh.
Chỉ có thích ứng mới có thể đứng vững và phát triển trên một cương vị.
“Xin hỏi, nơi của ba người đang tuyển người đúng không?” Thạch Đầu Nhân đi đến chỗ ba người như một kia hỏi.
Ba người Hoa Vũ Tuyết Quý hơi kinh ngạc nhìn Thạch Đầu Nhân đột nhiên xuất hiện.
Các nàng liếc nhau một cái, đều thật bất ngờ, sau đó Hoa Quý nói:
“Chúng ta đúng là đang tuyển người, nhưng mà có yêu cầu tu vi nhất định.”
Thạch Đầu Nhân lập tức nói:
“Ta có tu vi.”
Do dự một chút, Thạch Đầu Nhân lại nói thêm:
“Nhưng mà không cao.”
Hắn chưa phải là Chân Tiên, cho nên luôn có cảm giác chính mình rất rất yếu, dù sao cũng có một Bất Diệt Tiên Nhân bên cạnh để so sánh.
“Không cao cũng không sao, nhưng có điều tiền lương cao nhất của chúng ta một tháng chỉ có hai viên tam phẩm linh thạch.
Nếu như tu vi ngươi quá thấp thì sẽ còn bị giảm bớt đi.”
Đúng rồi, tu vi ngươi có đến nhị giai đỉnh phong không?” Hoa Quý hỏi.
Thạch Đầu Nhân có chút khó khăn lắc đầu:
“Ta không phải nhị giai đỉnh phong.”
“Vậy có đến 2.1 không?” Vũ Quý hỏi.
Thạch Đầu Nhân càng cảm thấy khó xử hơn.
“1.5 thì sao?” Tuyết Quý hỏi.
Thạch Đầu Nhân có chút tuyệt vọng lắc đầu, hắn có vẻ như không có khả năng đảm nhiệm việc làm ở đây rồi.
Hoa Quý thở dài một tiếng nói:
“Ngay cả 1.5 cũng không đến thì tối đa một tháng chỉ được một viên linh thạch nhị phẩm thôi.
Đúng rồi, vậy ngươi rốt cuộc là tu vi gì?”
“Ngũ, ngũ giai.” Thạch Đầu Nhân có chút không tự tin lắm trả lời.
Tu vi cao thấp là một chuyện, quan trọng là có đáp ứng được yêu cầu công việc không.
Hắn có vẻ như không phù hợp lắm.
Mà ba ngươi Hoa Vũ Tuyết Quý sau khi nghe được câu trả lời của Thạch Đầu Nhân đều hơi sửng sốt một chút.
Hoa Quý nhìn chằm chằm Thạch Đầu Nhân nói:
“Ngươi, ngươi nói ngươi bao nhiêu giai cơ?”
“Ngũ giai, để ta làm cho ba người nhìn một chút.” Sau đó Thạch Đầu Nhân thả ra một chút khí tức thuộc về ngũ giai Pháp Thân.
Ba người Hoa Vũ Tuyết Quý kinh hãi, lập tức nói:
“Dừng, dừng lại đi, đừng thả ra.”
Thạch Đầu Nhân lập tức thu liễm lực lượng lại, sau đó thử hỏi:
“Ta liệu có thể đảm nhận công việc này được không?”
Hoa Quý thực sự rất kinh ngạc, dù có thế nào nàng cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngũ giai đến nhận lời mời, nàng hỏi Thạch Đầu Nhân:
“Ngươi có biết chúng ta muốn tuyển người vào việc gì không?”
Thạch Đầu Nhân lắc đầu, hắn cũng không kén chọn.
“Chính là...” Hoa Quý nhất thời không biết nên mở miệng nói thế nào, nàng có cảm giác nói cái này với một tiền bối ngũ giai như vậy, có chút vô lý.
Cân nhắc một chút, Hoa Quý nói:
“Chúng ta có lẽ không thường xuyên ở trong tiệm được, những lúc như vậy cần có người giúp chúng ta trông tiệm, cũng không cần phải buôn bán gì, chỉ cần không để người khác đến quấy rối là được.
Chính là công việc như vậy.”
“Kiểu như canh cổng đúng không? Việc này ta lành nghề, ta có thể làm.” Thạch Đầu Nhân nói thẳng.
Lúc còn ở trong thí luyện kia hắn cũng được coi như một loại canh cổng đi, kiêm chức tay chân nữa.
Hoa Vũ Tuyết Quý đều ngẩn người ra, tiền bối ngũ giai à, thật sự có thể tùy ý như vậy sao?
Tiền bối ngũ giai Pháp Thân, không thể lừa gạt được.
Hoa Quý khó khăn mở miệng nói:
“Cái này, có lẽ chúng ta không mời nổi ngươi, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể trả ngươi hai viên linh thạch tam phẩm một tháng.”
“Không có vấn đề gì, ta không để ý.” Thạch Đầu Nhân lập tức nói.
Hoa Vũ Tuyết Quý: “...”
“Một vấn đề cuối cùng.” Việc đã đến nước này, ba người Hoa Quý cũng không có cách nào, không có vấn đề gì thì liền thuê đi.
Thạch Đầu Nhân nhìn Hoa Quý, chờ đợi nàng mở miệng nói.
“Là ai mang ngươi đến tiểu trấn Thu Vân này? Nói cách khác, người mang ngươi đến nơi này là ai, nếu như không phải người chúng ta biết rõ, thì chúng ta cũng không dám chiêu một tiền bối cường giả như tiền bối đây.” Hoa Quý nói.
Thạch Đầu Nhân suy tư trong lòng, nói:
“Ta là theo chân một người gọi là An Dật đến đây.”
Ba người Hoa Quý hơi kinh ngạc, hóa ra là tiền bối An Dật.
Vậy liền không có vấn đề gì nữa.
Nhưng các nàng sẽ xác nhận lại cái này.
Cuối cùng, Hoa Quý đưa tay ra nói:
“Vậy công việc này liền giao cho tiền bối, làm phiền tiền bối rồi.”
--- ---
Trời còn chưa sáng, Đau Răng Tiên Nhân đã bắt đầu đi tìm con chó mà Lục Thủy nói tới kia.
Nhưng đi hết một vòng cũng không tìm được.
Chó nơi này thật sự ít.
Tìm tới tận hừng đông, hắn mới thấy xung quanh chỗ này bắt đầu có nhiều chó hơn.
Đương nhiên, cái gọi là nhiều hơn này chính là ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một con trên đường.
Trước đó phải đi rất lâu mới có thể tìm được một hai con.
Thân là một nam nhân ở đỉnh tiên chi, hắn có thể trực tiếp giao lưu với người dân ở đây, hoàn toàn không có bất kì chướng ngại gì.
Nhưng nhận mặt chữ thì không làm được.
Sau đó, Đau Răng Tiên Nhân ngồi xổm ở trước một con chó lớn, hỏi:
“Xin hỏi, ngươi có phải là Cẩu Tử không?”
Đây là một con chó lớn màu nâu, nó đưa mắt nhìn Đau Răng Tiên Nhân, dùng tiếng người hỏi lại:
“Ngươi cảm thấy ta không phải là chó sao?”
Đau Răng Tiên Nhân hơi bất ngờ, con chó này thế mà lại có thể nói tiếng người.
Thật ra không nói tiếng người thì sẽ tương đối khó giao lưu.
Thậm chí là không thể giao lưu được.
Đau Răng Tiên Nhân nhanh chóng đáp:
“Không phải, ý ta là tên của ngươi có phải là Cẩu Tử không?”
“Ta gọi là Cẩu Ngạo Thiên, rõ chưa?” Cẩu Ngạo Thiên lườm Đau Răng Tiên Nhân một cái, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực nhấc chân rời đi.
Đau Răng Tiên Nhân chỉ có thể đi tìm con khác.
Không bao lâu sau, hắn lại ngồi xổm trước mặt một con chó màu tuyết trắng, hỏi:
“Ngươi là Cẩu Tử sao?”
“Ngươi không biết cái gì gọi là Tuyết Lang không? Ta là sói, không phải chó.” Tuyết Lang cũng dùng tiếng người đáp lại.
Đau Răng Tiên Nhân nói lời xin lỗi xong, lập tức đi chỗ khác.
Cuối cùng, ở trên một cầu thang, hắn nhìn thấy một cái đầu chó nhỏ đen kịt, con chó đen này đang vểnh đuôi lên, bắt chéo chân gặm đùi gà.
“Xin hỏi, ngươi có phải là Cẩu Tử không?” Đau Răng Tiên Nhân tiến tới gần bên cạnh con chó đen, hỏi.
Cẩu Tử liếc nhìn Đau Răng Tiên Nhân, nói:
“Cẩu Tử? Sẽ có người dùng cái tên như vậy để gọi chó sao? Ai nói cho ngươi thế?”
“Là tiểu huynh đệ Lục Thủy nói cho ta, hắn bảo ta đến đây tìm một con chó gọi là Cẩu Tử.” Đau Răng Tiên Nhân giải thích, sau đó nói:
“Nếu không phải là cẩu huynh đệ đây, vậy ta không quấy rầy nữa.”
Cẩu Tử nghe được cái tên Lục Thủy thì hơi sửng sốt, sau đó lập tức buông đùi gà xuống, nghiêm túc đứng lên nói:
“Không cần tìm nữa, ta chính là Cẩu Tử, cái tên Cẩu Tử dễ nghe như vậy, vô cùng xứng với ta.
Không, cái tên Cẩu gia lấy làm sao có thể dùng từ êm tai hay khó nghe để diễn tả?
Cái tên Cẩu gia lấy đó chính là uy vũ bá khí, cử thế vô song, ẩn chứa chân lý vô thượng.
Nói đi, ngươi tìm Cẩu đại gia ta có chuyện gì?”
-----
Dịch: MB_Boss