Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 217 - Chương 217: Đột Phá Thể Thuật Tam Giai

Chương 217: Đột Phá Thể Thuật Tam Giai Chương 217: Đột Phá Thể Thuật Tam Giai

“Được rồi, tiền bối, ta hiểu rồi, là do ta quản giáo không đủ nghiêm, đợi đến khi tiểu tử kia trở về ta sẽ thu thập nó.

Tiền bối quá lời rồi, việc này là do vãn bối sơ sẩy, tiền bối không cần phải ngàn dặm xa xôi lặn lội đến đây.

Nếu rảnh, vãn bối sẽ đích thân tới bái phỏng tiền bối, nghe tiền bối chỉ bảo.”

Ở trên pháp bảo phi hành, Lục Cổ để điện thoại di động xuống, vẻ mặt buồn thiu.

Hôm nay là ngày hai vợ chồng hắn từ Mộ gia trở về Lục gia.

Hôm qua ở đó chủ yếu là thảo luận việc sính lễ.

Mộ gia phối hợp như vậy, Lục Cổ hắn cũng không phải là người không có đầu óc, sính lễ chỉ có nhiều hơn, không có nhiều nhất, chắc chắn sẽ không để thiếu thứ gì.

Cho nên bầu không khí của cuộc nói chuyện hôm qua vô cùng hòa hợp.

Đáng tiếc là tâm trạng đó đã hoàn toàn bị hủy sạch vào sáng hôm nay.

“Tiền bối Hồng Tố?” Đông Phương Lê Âm ở một bên hỏi.

Lục Cổ gật gật đầu:

“Ừ, tiền bối Hồng Tố nhìn thấy con trai nhà chúng ta.”

“Con trai chúng ta đã chọc tới tiền bối Hồng Tố sao? Nếu không thì chắc Hồng Tố sẽ không đến mức gọi điện thoại tới đâu?” Đông Phương Lê Âm hiếu kỳ hỏi.

Nàng tự nhiên đã từng gặp qua tiền bối Hồng Tố.

Hồi nàng và Lục Cổ thành thân, tiền bối Hồng Tố cũng tới.

Là do mẹ chồng nàng kéo tới.

Đông Phương Lê Âm nhớ rất rõ, khi đó mẹ đã không ngừng hung hăng khen nàng với tiền bối Hồng Tố.

Thật sự rất xấu hổ.

“Nó đem Thất Lân Long Ngâm Kiếm ra thế chấp.” Lục Cổ mở miệng nói.

Đông Phương Lê Âm nghe xong liền hơi sửng sốt, sau đó cười nói:

“Nếu mẹ nghe thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ.”

“Một viên linh thạch ngũ phẩm.” Lục Cổ sâu kín nói thêm một câu.

Vẻ mặt tươi cười của Đông Phương Lê Âm lập tức cứng lại:

“Nếu như mẹ vẫn còn, đứa con trai này của chúng ta kiểu gì cũng sẽ bị đánh cho què chân, phá gia cũng không phải phá như thế đâu.”

“Đã thế chấp thì cũng thôi đi, đằng này lại còn trùng hợp bị tiền bối Hồng Tố gặp được, may mà ta không phải đích thân đến lấy.” Lục Cổ cảm thấy có chút may mắn nói.

Gần đây hắn bị Nhị Trưởng lão đánh đến phát sợ rồi, nhìn thấy tiền bối liền cảm thấy lo lắng.

Đều là tại thằng con suốt ngày đi hố cha mình kia.

Người ngồi trong nhà, mà nồi lại từ trên trời rơi xuống, hắn hoàn toàn không phòng được.

Xem ra lần này trở về phải cẩn thận một chút.

Đông Phương Lê Âm ngồi một bên buồn cười nhìn Lục Cổ, con trai nàng thường xuyên gây họa, cũng may là chỉ gây họa ở chỗ trưởng bối nhà mình.

Như vậy thì vấn đề không quá lớn, ở bên ngoài biết trên biết dưới là được.

Trong nhà tùy hứng một chút cũng không sao.

Nhưng sắp có gia đình riêng rồi, nó hẳn là sẽ trưởng thành hơn.

“Trở về liền nói cho nó biết tin tức tốt này đi, có người vợ biết điều như Mộ Tuyết ở bên cạnh, nó về sau sẽ thu liễm lại rất nhiều.” Đông Phương Lê Âm nói.

Lục Cổ gật đầu, hi vọng là như vậy.

--- ---

Lục Thủy vừa về tới Lục gia liền trực tiếp đi đến quảng trường, hắn phải nhanh chóng thăng cấp, bước vào luyện thể tam giai.

Đến lúc đó, lấy tu vi tứ giai của hắn, phối hợp với thể thuật tam giai, cộng thêm thiên địa chi lực góp nhặt được mấy ngày nay, thì dù Chân Võ Chân Linh có cùng tới cũng sẽ không mảy may lay chuyển được hắn.

Đối mặt với Mộ Tuyết, hắn cũng có thêm được một chút sức mạnh.

Đến trưa, Lục Thủy không phải là đang luyện quyền thuật do cha hắn dạy thì chính là đang chạy bộ.

Sau khi xóa bỏ được hết phù văn Thiên Trọng trên người xong, hắn mới ngồi xuống, bắt đầu hấp tu thành quả hôm nay.

Phối hợp với thiên địa chi lực, hắn nhất định có thể bước vào tam giai thể thuật.

Trong quá trình này, Lục Thủy có thể cảm giác được khí huyết trong thân thể cuộn trào, huyết nhục biến hóa.

Sau khi khí huyết cuộn trào đến cực hạn, đùng một tiếng, Lục Thủy cảm thấy huyết nhục thân thể mình cũng bắt đầu biến đổi.

Đau nhức, nhưng còn chịu được.

Đau đớn cũng không duy trì bao lâu, Lục Thủy lại cảm thấy thân thể mình như được linh khí tẩm bổ, huyết khí dần ngừng cuộn trào, huyết nhục cũng sắp thôi biến hóa.

Không bao lâu sau, thân thể trở lại bình thường.

Lúc này Lục Thủy mới mở to mắt, nặng nề thở ra mấy ngụm khí liên tục.

Lần nữa cảm nhận lại sức mạnh của thân thể, khóe miệng Lục Thủy liền hiện ra nét cười.

Mặc dù biến hóa này rất bình thường, nhưng vẫn đáng để vui mừng.

Chân Võ thấy Lục Thủy đã tỉnh lại, lập tức đi tới, nói:

“Thiếu gia, Lạc Phong bên kia đã tra ra được rồi.”

“Nói đi.” Lục Thủy hơi ngạc nhiên nói.

Quá nhanh, điều này cũng có nghĩa là chuyện kia cơ bản đã được truyền ra ngoài.

“Căn cứ theo tin đồn, Thái Dương Thần là bởi vì chuyện của Thái Dương Chi Tử cho nên mới muốn tìm tới Lục gia nói đạo lý.

Mà lại chỉ muốn tìm Đại Trưởng lão để nói đạo lý.

Lạc Phong nói chuyện này có vẻ như là bị người ta cố ý truyền ra, nhưng đây chỉ là mặt ngoài.

Loại chuyện như này lại có thể tra được dễ dàng như thế, chắc chắn là do người trong cuộc cố ý muốn để cho người khác biết.” Chân Võ nói.

Lục Thủy đứng lên, sau đó bước lên một bước, tất cả mồ hôi và vết bẩn trên người hắn lập tức biến mất, lúc này hắn mới mở miệng nói:

“Cái chết của Thái Dương Chi Tử bị tính lên đầu Lục gia.”

“Đúng thế.” Chân Võ gật đầu đáp.

‘Xem ra trước kia mấy người này đã định để Thái Dương Chi Tử đi tìm chết rồi, khiêu chiến chỉ là cái cớ. Không, hẳn là đã tính tới cả hai kết quả này.’ Lục Thủy âm thầm tự nhủ trong lòng.

Về phần tại sao Thái Dương Thần lại tới khiêu chiến Đại Trưởng lão, Lục Thủy tạm thời không biết.

Nhưng nếu Lục gia quả thật là nhân vật chính trong Dự Ngôn Thạch Bản, vậy thì chiến lực mạnh nhất Lục gia chắc chắn sẽ là cái đinh trong mắt bọn họ.

Nói cách khác, bọn họ cần phải biết thực lực thực sự của Đại Trưởng lão đến đâu.

Rồi dùng cái này để xác định hành động tiếp theo.

Nhưng thứ khiến Lục Thủy không thể nào hiểu được chính là, kiếp trước Thái Dương Thần có từng tới Lục gia sao?

Hẳn là đã từng tới, chỉ là hắn không biết mà thôi.

Khi đó, mặc dù hắn bị cấm túc trong phòng, nhưng nếu Thái Dương Thần thật sự đích thân tới Lục gia, hắn vẫn nhất định có thể nhìn thấy.

‘Không đúng, khi đó mẹ bị bệnh, Đại Trưởng lão chắc chắn sẽ không có tâm tình đi chờ đối phương tới, cha cũng sẽ không để người ngoài đến quấy rối.

Cho nên thật sự có khả năng như cặn bã đã nói, Đại Trưởng lão trực tiếp đi tìm Thái Dương Thần.” Lục Thủy suy nghĩ, cảm thấy khả năng này rất cao.

Nhất là khi người chữa bệnh cho mẹ hắn lại là Nhị Trưởng lão, Nhị Trưởng lão cũng sẽ không cho phép có người tới quấy rầy nàng chữa bệnh.

“Cứ bảo hai người kia tiếp tục tra đi, đúng rồi, trong tộc không phải có người đã treo tên ta lên Ẩn Thiên Bí Giám sao? Nói hai người kia đến tìm người tiếp đơn tiếp theo đi, bằng danh nghĩa của ta dùng tình dùng lý dùng sức mạnh, gì cũng được, miễn đừng để mấy người đó tới làm phiền ta.” Lục Thủy nói.

Hắn cũng không muốn phải đi giáo dục từng tên một, quá phiền phức.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment