Chân Võ gật đầu.
Hắn đương nhiên đã biết Thiếu gia bị đưa lên Ẩn Thiên Bí Giám, hắn còn biết Lưu Hỏa cũng bị đưa lên Ẩn Thiên Bí Giám, hơn nữa xếp hạng còn rất cao.
Nhưng gần đây Lưu Hỏa không gây ra động tĩnh gì, cho nên hạng cũng tụt xuống vài bậc rồi.
“Đúng rồi, Thiếu gia, Lạc Phong còn điều tra thêm được một chuyện nữa.
Hắn nói là, gần đây ma tu không biết bị làm sao, giống như là đang kéo nhau chạy tới trần thế bàn nháo sự vậy, đột nhiên xuất hiện ở khắp nơi, hoàn toàn không tìm ra nguyên nhân.
Chuyện này đã kéo dài được hai ngày rồi.” Chân Võ nói ra.
“Là một ma tu, hay là một tông môn nào đó?” Lục Thủy hỏi.
“Hẳn là một tông môn nào đó.” Chân Võ nói.
“Mục đích của bọn chúng là gì?”
“Tạm thời không biết, nghe nói trên người bọn chúng có một cỗ khí tức kỳ quái, tạm thời không có ai rõ là cái gì, nhưng rất có thể là lực lượng thuộc về hệ thống Thần Chúng, cho nên Lạc Phong muốn biết có cần để ý tới cái này hay không.”
Lục Thủy hơi bất ngờ, Thần Chúng hợp tác với ma tu sao?
Làm thế nào mà hai cái này đến được với nhau vậy?
“Tiếp tục điều tra đi.” Ngừng một chút, Lục Thủy lại nói:
“Đúng rồi, bảo hai người bọn hắn chú ý đến phù tu tông môn một chút, xem xem có phải mấy tông môn đó thuộc về thế lực Tiên Đình hay không.”
Bởi vì không tìm thấy thế lực Tiên Đình, hai người Lạc Phong cho đến giờ vẫn chưa thể tra ra được Tiên Đình rốt cuộc đang làm cái gì.
Thần Chúng và Khổ Hải Phật Môn tốt xấu gì vẫn có thể trực tiếp nhìn thấy.
Tiên Đình thì thật sự là nghĩ cũng không ra.
Về phần tại sao phải chú ý đến phù tu, đó là vì Lục Thủy đã từng nhìn thấy một vị cường giả phù tu.
Khi đó hắn cho rằng đối phương là vì Lưu Hỏa mà tới, bây giờ nghĩ lại, đối phương rất có thể là một thành viên của Tiên Đình.
Mối thù giữa Lưu Hỏa và Tiên Đình cũng không nhỏ.
Giết hung thú, giết Hoa Tiên.
Đối phương không tìm tới Lưu Hỏa gây phiền phức mới là không bình thường.
Chân Võ lĩnh mệnh rời đi, Lục Thủy sau đó cũng đứng dậy đi về.
Cha mẹ hắn cũng sắp trở về rồi, thuận tiện đi qua bên đó nhìn một chút.
Đi vào sân nhỏ của cha mẹ mình, Lục Thủy lại phát hiện hai người họ vẫn chưa trở về.
Nhưng Lục Thủy cũng không định rời đi, mà trực tiếp ngồi trong sân, chờ hai người họ trở về.
Dù sao lấy tính cách của cha mẹ hắn, kiểu gì cũng sẽ gọi hắn đến, còn không bằng trực tiếp ngồi đợi ở đây đi.
Không chừng còn có thể được khen hai câu.
Không bao lâu sau, bên ngoài viện vang lên tiếng bước chân, Lục Thủy quay đầu lại nhìn, phát hiện người đến không phải cha mẹ hắn, mà là Mộ Tuyết.
Lúc này, Mộ Tuyết tay bưng đĩa, trên đĩa là hoa quả đã được cắt gọn.
Nhìn thấy đĩa hoa quả, trong lòng Lục Thủy lập tức sinh ra cảnh giác.
An Kỳ Quả?
Quả nhiên Mộ Tuyết vẫn lấy được.
Lục Thủy đứng lên, lớn giọng nói:
“Mộ Tiểu thư đây là đem trái cây đến cho cha mẹ ta ăn sao?”
Mộ Tuyết đi đến trước mặt Lục Thủy, nói khẽ:
“Muốn mời Lục Thiếu gia thử một chút trước.”
Cứ nằm mơ đi, Lục Thủy không do dự từ chối trong lòng, ngoài miệng cũng định nói như vậy.
Ngay lúc này, Mộ Tuyết nở một nụ cười với Lục Thủy, cả gương mặt đều xán lạn mê người, nói:
“Lục Thiếu gia có thể giúp ta thử một chút được không?”
“Không thành vấn đề.” Lục Thủy ngay lập tức đáp ứng.
Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, Lục Thủy liền hối hận, Mộ Tuyết thật hèn hạ vô sỉ, lại dùng mỹ nhân kế với hắn.
Mộ Tuyết cười cười, quả nhiên, một kiếp này vẫn có thể dùng cách đó đối phó với Lục Thủy.
Sau đó, Mộ Tuyết đặt đĩa hoa quả xuống, nói:
“Lục Thiếu gia có thể ăn thử hai, ba miếng, hương vị khẳng định sẽ không giống nhau.”
Ngươi nghĩ ta là thằng ngu thật sao? Lục Thủy thầm nói trong lòng.
Nhưng mình đã đồng ý với nàng rồi, nếu cứ thế mà đi thì khẳng định không được, mà cứ như vậy ở lại thì chẳng lẽ lại ăn thiệt thòi?
Ngay lúc Lục Thủy còn đang do dự, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài viện có người ló đầu vào, là Đông Phương Tra Tra.
“Ồ? Biểu đệ Lục Thủy và chị dâu? Đây không phải là chỗ ở của dì nhỏ sao?” Đông Phương Tra Tra nhìn Lục Thủy và Mộ Tuyết, tò mò hỏi.
Lục Thủy mỉm cười, ngoắc ngoắc tay nói:
“Đông Phương Tra Tra, đến đây.”
“Là Đông Phương Trà Trà.” Đông Phương Trà Trà mở miệng chỉnh sửa lại.
Sau đó đi tới.
Lục Thủy không để ý nhiều như vậy, mà lập tức cầm đĩa hoa quả lên, đưa đến trước mặt Đông Phương Trà Trà, nói:
“Đây là trái cây Mộ Tiểu thư chuẩn bị, ngươi cũng ăn thử một chút đi, thử xem có ngọt hay không.”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, cảm thấy răng hơi ngưa ngứa, thật muốn cắn Lục Thủy một cái, thế mà lại còn dụ dỗ con gái nhà người ta.
Vậy không phải là nàng sẽ thua lỗ sao?
Đông Phương Trà Trà không suy nghĩ nhiều, trực tiếp cầm miếng trái cây đã cắt gọn trên đĩa lên, cho vào miệng ăn thử.
Vô tình hoặc cố ý, Lục Thủy nhích ra xa chỗ Đông Phương Tra Tra một chút, sau đó ngồi nhìn Đông Phương Tra Tra ăn An Kỳ Quả.
Mộ Tuyết cũng nhìn, chỉ nhìn người khác ăn như vậy thôi, nhưng nàng cũng có ảo giác răng mình bắt đầu tê tê.
Hai người nhìn thấy Đông Phương Trà Trà nhét trái cây vào trong miệng, sau đó cắn bẹp một cái.
Tiếp đó bắt đầu nhai nhai nhai nhai.
Lục Thủy và Mộ Tuyết ngồi nhìn, đều cảm thấy có chút không hiểu.
Phản ứng này hình như không đúng lắm.
Sau khi nuốt xuống xong, Đông Phương Trà Trà mới nhìn Lục Thủy và Mộ Tuyết, nói:
“Không đặc biệt ngọt, nhưng ăn rất ngon.”
Nói xong Đông Phương Trà Trà còn phối hợp nhét chỗ còn lại trong tay vào trong miệng, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Lục Thủy: “???”
Mộ Tuyết: “???”
Nhìn thấy dáng vẻ Đông Phương Tra Tra ăn như vậy, Lục Thủy bắt đầu hoài nghi mình có phải bị ảo giác rồi không.
Sau đó lại đưa mắt nhìn đĩa trái cây, hắn do dự một chút, rồi cầm một miếng bỏ vào trong miệng.
Mộ Tuyết quay sang nhìn, muốn xem xem Lục Thủy có thể bị chua đến khóc không.
Sau đó nàng nhìn thấy Lục Thủy cũng nhai nhai, ăn đến say sưa ngon lành.
“Quả này thật sự không tệ.” Lúc này, Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết một cái, nói.
‘Ta hái sai rồi sao?’ Mộ Tuyết nghi hoặc trong lòng.
Cuối cùng, nàng cầm một miếng trái cây lên, định tự mình thử một chút.
Một miếng trái cây được nàng bỏ vào trong miệng.
Khi nàng cắn xuống miếng đầu tiên, trong nháy mắt này, nàng cảm thấy răng mình như muốn biến mất luôn.
Chua, chua đến phát khóc.
Tiếp đó nàng quay sang nhìn Lục Thủy, phát hiện Lục Thủy mặt mày tái nhợt, đang cố gắng nhổ thứ đồ trong miệng ra.
Quả nhiên, nàng bị lừa.
Hốc mắt Mộ Tuyết đỏ lên.
Là một thiếu nữ tiêu chuẩn, phải điềm đạm nho nhã, dịu dàng thục nữ, làm sau có thể tùy tiện nhổ đồ ăn trong miệng ra được?
Rất khó coi, rất bẩn.
Nhỡ bị chán ghét thì làm sao bây giờ?
Cho nên nàng nước mắt ròng ròng, cố gắng nuốt miếng trái cây trong miệng xuống.
------
Dịch: MB_Boss