“Chúng ta vừa đi một chuyến tới Mộ gia, cùng thảo luận với trưởng bối của Mộ Tuyết, bởi vì cảm thấy hai con cũng không còn nhỏ nữa, quyết định để hai đứa sớm thành hôn, thời gian là khoảng đầu năm.
Đại khái còn bảy tháng nữa.” Lục Cổ nói.
“Ồ?” Lục Thủy nghe thấy lời cha hắn nói xong, cảm thấy đầu óc đều trở nên trống rỗng, ngồi ngây người tại chỗ.
Sau đó, hắn chết lặng, quay đầu sang nhìn cha ruột của mình.
“Cha vừa mới nói cái gì cơ?”
“Năm sau con sẽ thành hôn, có vấn đề gì sao?” Lục Cổ nói.
“Là chủ ý của ai vậy?” Lục Thủy lại hỏi.
“Là chủ ý của mẹ, con có ý kiến gì sao?” Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Thủy, sau lại quay sang nói với Mộ Tuyết.
“Tuyết Nhi nghe theo người trong nhà.” Mộ Tuyết cúi đầu nói.
Hơn nửa năm, hơn nửa năm nữa là có thể gả cho Lục Thủy.
Có chút khẩn trương.
Sau đó Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Thủy, hỏi:
“Thành hôn sớm, không vui à?”
Lục Thủy ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
“Vui.”
Có thể không vui sao? Vui đến muốn khóc rồi.
--- ---
Ban đêm, Lục Thủy ngẩn người ngồi trong viện của mình.
Hắn có cảm giác, một kiếp này của mình làm chuyện gì cũng không thuận lợi, ừm, hoặc là nói chuyện từ hôn này là ngàn khó vạn ngăn.
Lần đầu tiên đi từ hôn, hắn có cảm giác phần thắng sẽ rất lớn.
Nhưng lại xảy ra một vấn đề, Mộ Tuyết thế mà cũng trùng sinh.
Đến lần thứ hai, hắn dự định lấy ưu thế tuyệt đối của mình để cưỡng ép từ hôn.
Thế nhưng, ưu thế này mới bước được một bước nhỏ, hắn còn đang vì một bước nhỏ này mà vui vẻ, thì Thành Hôn Thần Thú đã giết tới phía sau hắn.
Nửa năm sau, lấy tốc độ của Vô Vi Pháp, hắn tối đa cũng chỉ có thể đạt đến lục giai, dùng một cái lục giai này đi từ hôn, còn không phải là đi nộp mạng à?
Xem ra chỉ có thể trông cậy vào thể thuật rồi?
Thế nhưng nửa năm vẫn là quá nhanh, kế hoạch hai năm hoàn mỹ của hắn rút lại chỉ còn một nửa năm? Đây rõ ràng là tiết tấu của việc đại kế từ hôn chết từ trong trứng nước mà!
Ài!
Thật sầu.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thủy cảm thấy mí mắt mình có chút nặng, tối hôm qua hắn mãi vẫn không ngủ được.
Qua hai đời mới có cơ hội thực hiện kế hoạch từ hôn một lần, lại cứ như vậy bị bỏ qua.
‘Không, vẫn còn sáu tháng nữa, chỉ cần cơ duyên ta đầy đủ, khẳng định vẫn có thể có được khả năng thực hiện kế hoạch này.’
Lục Thủy tự mình cho thêm dầu vào, đột cháy nhiệt huyết của bản thân.
Sau đó hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng đã nghĩ một đêm, mà phương pháp giải quyết thì vẫn chưa ra được.
Đi một bước nhìn một bước vậy.
Biết đâu Vô Vi Pháp lại cho hắn một kinh hỉ thì sao.
Sau đó Lục Thủy đi ra sân nhỏ, chẳng qua lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lông mày không khỏi nhíu lại.
‘Có hai mặt trời?’
Đúng vậy, lúc này hắn đang nhìn thấy có thêm một mặt trời nhỏ vô cùng chướng mắt ở trên không trung.
‘Hẳn là ấn ký của Thái Dương Thần, xem ra đối phương đã đang đến đây rồi.
Đây là đang súc thế?
Trưởng lão trong tộc thế mà lại cho hắn súc thế, có lẽ là Đại Trưởng lão đang cho đối phương một cơ hội.’
Đại Trưởng lão rất mạnh, cái này Lục Thủy biết.
Tu chân giới bây giờ, có rất ít người có thể đánh thắng được Đại Trưởng lão.
Một Thái Dương Thần này chắc chắn không đủ.
Thứ hắn mong đợi ở trận chiến này chính là, Thái Dương Thần sẽ thua như thế nào, thua trong vòng bao lâu.
‘Nhưng khí tức này, rõ ràng là không cùng một đẳng cấp với Đại Trưởng lão, không phải là bản thể sao?’
Nghĩ tới đây, Lục Thủy liền có suy đoán, đối phương hẳn là chỉ để phân thân tới mà thôi, mục đích chủ yếu là để dò xét thực lực của Đại Trưởng lão.
Nhưng cái này cũng không chắc chắn.
‘Trước mắt chờ Thái Dương Thần đến đây đã, có lẽ có thể nhìn ra được vài thứ.’
Thái Dương Thần tới đây hẳn là sẽ không mất tới hai ngày, trận chiến này tùy thời đều có thể xảy ra.
Mà thời điểm ấn ký của Thái Dương Thần xuất hiện trên bầu trời phía trên Lục gia, rất nhiều thế lực đang để mắt tới khu vực Lục gia đều hiểu là Thái Dương Thần sắp tới.
Đồng thời cũng vào hôm nay, những tồn tại cực kỳ quyền năng cũng đưa mắt nhìn qua, hoặc là nói lưu lại một tia ý thức, chỉ cần Thái Dương Thần giáng lâm, những tồn tại này sẽ trực tiếp mở mắt để quan sát trận chiến này.
Đây là một trận chiến giữa đỉnh tiêm chiến lực của tu chân giới, đã rất nhiều năm rồi chưa có một trận chiến như vậy xuất hiện.
--- ---
Xảo Vân tông.
“Lão tổ, ngài nói xem liệu Đại Trưởng lão Lục gia có thua không?” Hồng Tố đi đến một cái hồ.
Bốn phía xung quanh hồ là hoa tươi trải rộng, ở giữa hồ có một cái đinh, trong đình có một người phụ nữ đang ngồi, dường như là đang thêu thùa gì đó.
Tiếp đó, một giọng nói dễ nghe của nữ nhân truyền từ trong đình ra:
“Ngươi nói xem?”
Đối mặt với câu trả lời này, Hồng Tố nhất thời không biết trả lời thế nào.
Bây giờ tất cả mọi người biết Thái Dương Thần muốn đi tới Lục gia để khiêu chiến với Lục Vô Vi. Loại cấp bậc như Thái Dương Thần đã siêu việt Hồng Tố không biết bao nhiêu, cũng do cảnh giới kém hơn rất nhiều, cho nên trong giây lát nàng mới không có cách nào kết luận được.
Suy nghĩ một lát, Hồng Tố mở miệng nói:
"Trước đây có lời đồn lão tổ thua ba chiêu trước Đại trưởng lão Lục gia. Nếu tốc độ trưởng thành của Đại trưởng lão Lục gia không chậm đi, vậy chắc hẳn có thể thắng được Thái Dương Thần."
"Sai rồi." Người phụ nữ trong đình thả đồ may vá trong tay xuống, mở miệng nói.
Nàng đứng lên, xoay người nhìn về phía Hồng Tố.
Đây là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, gương mặt trẻ trung không hề có dấu vết của năm tháng để lại, trong mắt nàng sáng lạ thường, dường như trong đó có vô vàn ánh sao.
Ngưng Hạ, lão tổ Xảo Vân Tông là cường giả cùng một thời đại với Đại trưởng lão Lục gia.
"Tiểu Hồng Tố, ngươi nói sai một chuyện rồi."
"Lão tổ muốn nói tới chuyện nào?"
"Không phải bản tọa bại ba chiêu trước Lục Vô Vi."
Hồng Tố hơi bất ngờ, nàng chưa bao giờ hỏi thăm lão tổ về chuyện này, đây là tin đồn được Tông chủ các đời truyền miệng lại với nhau.
Trong tông môn, những ghi chép liên quan đều bị lão tổ tiêu hủy, không cho phép ghi chép về chuyện này, trừ khi lão tổ bỏ mạng.
Vì vậy chỉ có thể nghe lời truyền miệng.
Nhưng Tông chủ các đời truyền lâu như vậy, lão tổ vẫn còn sống tốt.
Nàng vẫn nhớ có một quyển sách là do Tông chủ các đời nhắn lại.
Phần lớn đều do Tông chủ lên chức và khi sắp mất mới để lại.
Nội dung đại thể là:
Lúc nhậm chức, ngày hôm nay nhận chức Tông chủ, nhận được tin tức truyền miệng, ta sẽ sống tới cuối cùng.
Lúc đại nạn tới, thấy xấu hổ với sự tín nhiệm của tông chủ các đời trước, vãn bối cả đời không thể sống đến cuối cùng, hy vọng đời kế tiếp có thể sống qua được lão tổ.
Phần lớn đều như vậy.
-----
Dịch: MB_Boss