Hồng Tố không nghĩ nhiều nữa, mở miệng hỏi:
"Thật ra lúc đó lão tổ và Đại trưởng lão Lục gia không phân cao thấp ạ?"
Ngưng Hạ chậm rãi lắc đầu, nói:
"Bản tọa… chỉ tiếp một chiêu đã thua."
Hồng Tố: ". . ."
Nàng vẫn nên tiếp tục sao chép lời truyền ba chiêu bị thua đi.
"Năm đó lão tổ và Đại trưởng lão Lục gia cùng một cảnh giới sao?" Hồng Tố hỏi.
Ngưng Hạ khẽ gật đầu:
"Khi đó chúng ta vẫn rất nhỏ, nhưng bản tọa đã là vô địch trong cùng thế hệ, thế hệ trước cũng ít có đối thủ.
Lục Vô Vi lại hoàn toàn không có danh tiếng. Nếu không phải em gái út của bản tọa và em trai của Lục Vô Vi mến nhau, bản tọa cũng không biết có người là Lục Vô Vi này. Chẳng qua khi đó bản tọa phản đối. Lục gia tuy mạnh nhưng cùng thế hệ không có ai, điều này làm bản tọa cảm thấy Lục gia sẽ lập tức xuống dốc.
Quái vật khổng lồ rơi xuống, đó chính là trí mạng. Cho nên bản tọa chỉ có một yêu cầu, chỉ cần Lục gia trong cùng thế hệ có người có thể đánh với bản tọa hơn mười chiêu, bản tọa sẽ chấp nhận hôn sự này."
Hồng Tố hơi bất ngờ. Đây là lần đầu tiên nàng biết tới chuyện này. Hóa ra quan hệ giữa lão tổ và Lục gia còn thân hơn nàng và Lục gia.
Nhưng lão tổ hình như hoàn toàn không lui tới với Lục gia, quan hệ này chẳng khác nào không còn.
Cũng đúng, qua hai đời, nàng và Lục gia đều giống như người lạ. Tình cảm của Chân nhi để lại cũng không chống đỡ nổi mấy đời.
Hồng Tố rất nhanh lại không suy nghĩ về chuyện này nữa. Tu chân giới nào có thời gian rảnh mà nghĩ tới chuyện này, bế quan liền có thể trải qua thương hải tang điền.
"Đối thủ của lão tổ lúc đó chính là Đại trưởng lão Lục gia bây giờ à?" Hồng Tố hỏi.
"Ừ, chính là hắn. Lúc bản tọa đưa ra yêu cầu này, bản tọa cho là bọn họ sẽ thẹn quá thành giận. Nhưng không ngờ được bọn họ chỉ gật đầu đáp ứng. Ngày tiếp theo Lục Vô Vi lại xuất hiện ở trước mặt bản tọa. Bản tọa rất bất ngờ, bản tọa chưa từng nghe nói Lục gia trong cùng thế hệ có một cường giả như thế. Sau đó, Lục Vô Vi nói ra một câu làm cho bản tọa có chút tức giận." Ngưng Hạ hồi tưởng qua lại, nói.
"Là câu gì vậy?" Hồng Tố tò mò hỏi.
"Ta chỉ ra một kiếm là đủ rồi." Ngưng Hạ khẽ thở dài nói:
"Khi đó bản tọa còn nhỏ tuổi, lại là vô địch trong cùng thế hệ, vì những lời này mà tâm tình có phần xúc động. Nhưng điều này cũng không làm bản tọa yếu đi. Sau đó bản tọa trực tiếp đối mặt với một kiếm kia. Bản tọa đến nay còn nhớ rõ, ở trước một kiếm kia, bản tọa nhỏ bé tới mức nào, cũng là một kiếm kia làm bản tọa biết trên trời có trời, trên người có người.
- Khi đó Lục Vô Vi đối phó bản tọa quả thật chỉ cần một kiếm là đủ. Một kiếm kia cũng khiến cho Lục Vô Vi lập tức làm mọi người kinh ngạc, một kiếm khiến cả thiên hạ biết tới. Sau đó Lục Vô Vi lại thành Trưởng lão trẻ tuổi nhất Lục gia, Nhị trưởng lão Lục gia."
"Cảm giác Đại trưởng lão Lục gia rất cường thế." Hồng Tố nói.
Đại trưởng lão Lục gia có bối phận lớn tới mức đáng sợ, nàng tất nhiên chưa từng gặp, muốn biết được chuyện của hắn lại càng khó khăn hơn.
Không có lão tổ cùng thế hệ, nàng có khả năng vĩnh viễn không biết được việc này.
Ngưng Hạ đi tới bên đình, ngẩng đầu nhìn trời nói:
"Có thể có chút bá đạo."
"Nhưng sau đó cũng chịu thiệt trước Đạo Tông mà?" Hồng Tố hỏi.
Ngưng Hạ nhìn về phía Hồng Tố nói:
"Chịu thiệt trước Đạo tông? Ngươi nói là chuyện sau khi Lục Vô Vi lại cầu kiến Trưởng lão Đạo Tông, bị Trưởng lão Đạo Tông sỉ nhục là người yếu không có tư cách đưa ra yêu cầu sao?"
Hồng Tố gật đầu:
"Chuyện này không phải là giả sao?"
"Là thật, chỉ là không giống như ngươi tưởng."
Ngưng Hạ im lặng một lát rồi hỏi:
"Ngươi có nghe nói về kết quả của Trưởng lão kia không?"
Khi đó Hồng Tố còn chưa sinh ra, cho nên nàng chỉ có thể nghe nói.
"Ta có nghe nói qua, vị Trưởng lão Đạo Tông kia bị Tông chủ của Ẩn Thiên Tông đột nhiên quật khởi giết chết." Hồng Tố nói.
"Có biết là cách thời điểm Lục Vô Vi bị sỉ nhục bao nhiêu lâu không?" Ngưng Hạ hỏi.
Hồng Tố lắc đầu, nàng thật sự không biết điều này.
"Một tháng, khi đó Lục Vô Vi rời khỏi Đạo Tông, không trở về Lục gia. Một tháng sau, Ẩn Thiên Tông quật khởi, vị Trưởng lão Đạo Tông này bị Tông chủ của Ẩn Thiên Tông giết chết ở trong Đạo Tông, sau đó Tông chủ của Ẩn Thiên Tông ung dung rời đi." Ngưng Hạ nhìn vẻ mặt chấn động của Hồng Tố, hỏi:
"Ngươi cảm thấy đây chỉ là trùng hợp à?"
Hồng Tố quả thật kinh sợ. Đây là bí ẩn của lịch sử sao?
Nàng lại không biết.
"Ý của lão tổ, Tông chủ của Ẩn Thiên Tông là. . ."
"Không cần nói ra, có một số việc biết thì biết, nói ra lại khác."
"Nhưng tại sao Đại trưởng lão Lục gia phải làm như thế? Có phải là quá liều lĩnh hay không?"
"Chuyện này có liên quan đến Lục Hữu Đình, tiểu nha đầu Lục gia, có chút khúc chiết, có thời gian rảnh rỗi lại nói. Chúng ta vẫn nên tập trung vào Lục Vô Vi và Thái Dương Thần đi." Ngưng Hạ nhìn về phía xa nói:
"Thái Dương Thần vẫn luôn ngủ say, còn chưa thức tỉnh đã đi khiêu khích Đại trưởng lão Lục gia, nhìn thế nào cũng không đơn giản. Tu chân giới sắp nổi gió rồi."
Hồng Tố cũng có thể cảm giác được, nhưng nàng biết quá ít.
Tuy nhiên nàng vẫn rất tò mò về chuyện của Đạo Tông lúc đó, trời mới biết chờ lão tổ có thời gian rảnh rỗi thì phải mất mấy nghìn năm.
"Đúng rồi." Ngưng Hạ đột nhiên nói:
"Ngươi vừa hỏi Lục Vô Vi có thể bại hay không à? Ta có thể nói cho ngươi biết, đừng nói Thái Dương Thần chỉ đưa tới một phân thân, cho dù là chân thân tới cũng phải nuốt hận."
Hồng Tố có chút bất ngờ:
"Vậy vì sao Thái Dương Thần làm thế?"
"Vì thử! Có ít nhất một phần khả năng là vậy. Rất nhiều người sống lâu đều muốn biết Lục Vô Vi bây giờ là tình trạng thế nào. Hắn đã mai danh ẩn tích ở tu chân giới quá lâu. Ta cũng rất tò mò rốt cuộc hắn đạt tới tình trạng nào, là mạnh hơn hay yếu đi, hoặc là bản thân xảy ra vấn đề gì thì sao." Trong ánh mắt Ngưng Hạ có chút chờ mong.
... ...
Không chỉ Xảo Vân Tông, sau khi ấn ký của Thái Dương Thần xuất hiện, Tiên Đình và Khổ Hải Phật Môn đều chú ý tới Lục gia.
Người ma tu bên này cũng chú ý, nhưng bọn họ phần nhiều chú ý ở thế tục.
Mà bởi vì ma tu phát triển mạnh, làm cho rất nhiều đạo tu sinh sống ở thế tục khó chịu.
Những ma tu này không tuân theo quy củ, lại dám làm càn vào buổi tối.
Chung cư nào đó lại có một vị tu chân giả bị ma tu vây khốn tới mức buồn bực.
Lúc này tu chân giả đó đang ngồi ở trước máy tính, chăm chỉ gõ bàn phím.
"Ta là Sơ Vũ, đệ tử của Bách Hoa Cốc, tu vi tam giai, đang là sinh viên học đại."
"Tuy ta học đại học nhưng đã bắt đầu làm thêm kiếm tiền từ lâu. Đúng vậy, viết tiểu thuyết chính là chuyện ta vẫn cố gắng làm."
"Bởi vì gặp phải vị đại lão kia, gần đây mạch suy nghĩ của ta giống như sóng triều dâng, ngày càng hơn mười ngàn chữ."
"Muốn hỏi vì sao ta ở trong khu chung cư à? Thật ra đây đều là dựa vào ta cố gắng viết tiểu thuyết mấy năm nay kiếm được."
"Hả? Trước đây ta ở đâu sao?"
"Trước đây ta ở trong biệt thự, ta cũng không hiểu vì sao viết lâu lại vào ở trong khu chung cư, đại khái là do quá chăm chỉ đi."
"Tuy nhiên gần đây cuộc sống của ta rất tệ, một vài ma tu luôn chạy tới gần chung sư gây chuyện vào ban đêm, làm ban ngày ta gõ chữ, ban đêm phải đi hàng yêu trừ ma (Cuối tháng bảy, ta đang nghỉ hè, không cần tới lớp.)."
Sau khi để lại chút tin tức, Sơ Vũ lại hoàn thành chương update ngày hôm nay.
Hắn vươn vai một cái, thở dài nói:
"Không biết tối nay những ma tu có thể lại tới hay không, cứ luôn cảm thấy những người này có tính toán không nhỏ. Hơn nữa đồ trong tay chúng rất kỳ quái, hình như kết nối với chỗ đó."
Dưới tình huống bình thường, ma tu chắc chắn sẽ không tới thế tục làm loạn.
Chúng kẻ nào kẻ nấy đều khôn khéo.
Bây giờ chúng đột nhiên xuất hiện thì chắc chắn không phải do não bị rút gân.
-----
Dịch: MB_Boss