Sơ Vũ vốn định trả lời, chỉ là khi hắn tính mở miệng thì đột nhiên nghe được tiếng léo nhéo, là con khỉ con kia phát ra.
Thoáng cái tất cả mọi người đều nhìn tới Thông Linh Minh Hầu trên vai Kiếm Lạc.
Thông Linh Minh Hầu ôm lấy Kiếm Lạc, trốn ở trong tóc Kiếm Lạc, nó len lén nhìn Lục Thủy với vẻ khiếp sợ.
Sau đó con khỉ con giống như cố lấy hết can đảm, đưa một quả đào còn nguyên về phía Lục Thủy.
Kiếm Lạc có chút kinh ngạc, Sơ Vũ cũng rất bất ngờ.
Đây cũng không phải là con khỉ bình thường gì, hơn nữa đặc biệt không định gặp người lạ.
Nhưng bây giờ nó lại có thể chủ động đưa đào ra cho người ta ăn, thật sự khiến người ta không thể tin được.
Đặc biệt còn là dáng vẻ rất sợ hãi.
Đừng nói là Sơ Vũ, cho dù là Kiếm Lạc cũng mới thấy lần đầu tiên.
Nàng nhìn thấy có chút không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Lục Thủy lại nhìn con khỉ nhỏ này. Hắn tất nhiên biết đây là con Thông Linh Minh Hầu của Kiếm Khởi kia, nhưng trên lý thuyết con khỉ này không nên nhớ hắn mới phải.
Kiếm Khởi tẩy não cho nó à?
Sau đó Lục Thủy giơ tay ra nhận lấy quả đào.
Sau khi Tiểu Hầu Tử sợ hãi trốn đi, Sơ Vũ mới nói:
"Thật ra chúng ta cũng không rõ chuyện này lắm, nhưng chúng ta vừa nhận được tin tức, bọn họ hình như đều tập trung một chỗ. Đông Phương đại lão có thể đi qua xem thử. Có người nói bên kia xuất hiện thứ gì đó."
Lục Thủy gật đầu, sau đó bảo Sơ Vũ dẫn đường.
Trên đường Sơ Vũ lại nói:
"Thật ra còn có chút khác thường, ví dụ như bầu trời. Bây giờ trời tối, chắc hẳn có thể thấy rõ."
Đám người Lục Thủy nghe Sơ Vũ nói vậy liền ngẩng đầu nhìn trời.
Kiếm Lạc nhìn sao trên bầu trời, theo bản năng nói:
"Có gì không đúng sao?"
Nghe Kiếm Lạc mở miệng, Sơ Vũ liền đen mặt. Chị gái à, bây giờ chị đang câm điếc đấy.
Kiếm Lạc cũng rất nhanh ý thức được vấn đề này, lập tức ngậm miệng.
Chân Võ và Chân Linh không để ý. Nói thật, khi nghe Sơ Vũ nói Kiếm Lạc là người câm điếc, bọn họ rất kinh ngạc.
Bọn họ vẫn nhận ra được Kiếm Lạc - em gái của Kiếm Khởi.
Nhất là khi ở Thiên Trì Hà, đó gần như là người được bọn họ chú ý trọng điểm.
Nếu đối phương là người câm điếc, trên căn bản sẽ không quan tâm tới danh sách.
Nhưng trên bầu trời ngoại trừ các vì sao thì quả thật không có gì cả.
"Không đúng." Lục Thủy nhìn ngôi sao trên bầu trời nói:
"Có người đang mượn lực ngôi sao."
Sơ Vũ không hề bất ngờ khi thấy Lục Thủy nhìn ra được, lập tức nói:
"Cụ thể thế nào thì ta không biết, nhưng gần đây sao sáng hơn rất nhiều. Trước đây căn bản nhìn không thấy, bây giờ trời vừa tối lại đặc biệt sáng."
Xem ra có tồn tại cùng loại với Thiên Cơ Lão Nhân đang thử tra tìm một vài thứ. Trong lòng Lục Thủy nghĩ thầm.
Hơn nữa hắn có thể nhìn ra Nam Thành chính là trung tâm của tất cả.
Đoán được chuyện ở đây sẽ không đơn giản như vậy.
Tuy nhiên Lục Thủy cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi tới vị trí trung tâm xem sẽ biết.
... ...
Khu vực của Lục gia.
Tam trưởng lão nhìn mặt trời trên cao, im lặng không nói gì.
Trời đã tối rồi, nhưng khu vực của Lục gia không hề có bóng tối.
Mặt trời Thái Dương Thần vẫn treo ở nơi đó, hơn nữa rất gần với hình người.
"Dựa theo tiến độ như vậy, Thái Dương Thần sẽ hạ xuống vào lúc nửa đêm hạ xuống." Khô Thụ Lão Nhân đứng ở dưới đại điện nói.
Tam trưởng lão nhìn mặt trời rất gần với hình người, có chút chờ mong nói:
"Cuối cùng có thể nhìn thấy Đại trưởng lão ra tay."
Tam trưởng lão khác với Nhị trưởng lão, niên đại của Nhị trưởng lão rất xa xưa, khi đó Lục gia không yên ổn như bây giờ, cho nên Nhị trưởng lão rất thường thấy Đại trưởng lão ra tay.
Mà Tam trưởng lão sẽ không có cơ hội này, từ khi hắn sinh ra tới nay vẫn chưa từng trực tiếp nhìn thấy Đại trưởng lão ra tay.
Không thể nghi ngờ, đây là một sự tiếc nuối.
Khô Thụ lão nhân cúi đầu không nói gì, hắn cũng rất chờ mong.
Hoặc nói là trong Lục gia chỉ cần cấp bậc như hắn trở lên đều rất chờ mong.
Sau khi đoán được đại khái thời gian Thái Dương Thần hạ xuống, rất nhiều người đều đã nhìn qua.
Trưởng lão Đạo Tông, thậm chí một vài Thái thượng trưởng lão, một vài cường giả đã rất nhiều năm không có lên tiếng, đều mở mắt ra.
"Lục Vô Vi, bây giờ cách nhiều năm như vậy, cuối cùng lại sắp nhìn thấy ngươi ra tay lần nữa. Để cho ta xem thử, năm đó ngươi vung kiếm với ta, bây giờ là tình trạng thế nào." Sâu bên trong Đạo Tông, trong cấm địa bị vô số người kiêng kỵ và sợ hãi truyền ra giọng nói thâm trầm.
Giọng nói này kèm theo sự chờ mong và kiêng kỵ.
Kiếm Nhất Phong.
Một đệ tử kiếm tu bình thường đang nướng gà rừng, nhìn về phía trên không trung nói:
"Thật chờ mong, năm đó ngươi làm cho ta đến nay không có cách nào cầm kiếm, bây giờ có thể lại sáng tạo ra huy hoàng nữa không? Ta không tin ngươi sẽ yếu đi."
Nói xong, đệ tử bình thường này lại cúi đầu yên tâm nướng gà rừng.
Chỉ là lúc này, hắn đã không có cách nào giữ yên bàn tay phải đang run rẩy nữa.
Xảo Vân Tông.
Ngưng Hạ đứng ở trong đình nhìn về phía xa, mỉm cười nói:
"Cuối cùng cũng bắt đầu. Lục Vô Vi, ngươi còn có thể tự tin đối mặt với ta giống như năm đó không?"
Hồng Tố đứng sau lưng Ngưng Hạ, nàng cũng rất tò mò, rất nhiều người đều đang chờ mong một trận chiến này.
Nếu chân thân của Thái Dương Thần đến đây, có lẽ có thể càng làm cho người ta chờ mong hơn.
Địa giới của Ma tu.
Một nam tử đứng ở trên đỉnh núi nhìn về phía khu vực của Lục gia, không nhịn được nói:
"Đại trưởng lão Lục gia à? Chúng ta cũng không phải người cùng một thời đại, nhưng bọn họ đều nói ngươi rất mạnh. Như vậy ta lại coi như ngươi rất mạnh. Cho nên ta rất tò mò, khi ta khôi phục đỉnh phong, ngươi ở trước mặt ta có thể chống đỡ được bao lâu. Hi vọng ngày hôm nay ngươi không khiến cho ta thất vọng. Một phân thân, ngươi chắc hẳn có thể thắng đẹp một chút."
Phía tây Thâm Hải Băng Nguyên, một người phụ nữ từ trong hồ nước lạnh lẽo hiện lên, nàng nhìn về phía xa, giọng nói từ mặt hồ truyền ra:
"Hiện nay, thật sự có người có thể làm rung chuyển Chủ thần chúng ta sao?"
Trong lúc tất cả mọi người đang quan tâm, đang chờ mong, Mộ Tuyết lại nhìn chằm chằm vào điện thoại di động. Nàng đang suy nghĩ, nếu mình gửi ảnh chụp riêng cho Lục Thủy, Lục Thủy sẽ có phản ứng gì?
Hắn có thể rất hưng phấn, sau đó bảo nàng gửi thêm cho hắn mấy tấm để hắn xử bỏ hay không?
Đáng tiếc thiếu nữ phải thận trọng.
Hơn nữa dù sao Lục Thủy cũng là nam, nếu ra ngoài mà để người khác biết mình bị một người phụ nữ ràng buộc, ảnh hưởng, chắc chắn rất mất mặt.
Cho nên Mộ Tuyết cũng không dám tùy ý gửi qua.
Đối với điều này, Mộ Tuyết không hiểu hai người bọn họ cần điện thoại di động để làm gì?
-----
Dịch: MB_Boss