Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 227 - Chương 227: Kiếp Sau Của La Hán

Chương 227: Kiếp Sau Của La Hán Chương 227: Kiếp Sau Của La Hán

Gần tới nửa đêm, Lục Thủy đã đi tới trung tâm Nam Thành nơi các tu sĩ tập trung.

Ở đây, bọn họ nhìn thấy trên không trung phía xa có một thứ tối đen.

Thứ này giống như đang hấp thu một vài khí thức mà xung quanh khó có thể phát hiện ra.

Lục Thủy nhìn vật kia lại không khỏi kinh ngạc.

"Khí tức ô uế? Có người muốn ngăn cản người mượn lực ngôi sao kia à?" Lục Thủy bất giác buột miệng.

Sau đó Lục Thủy bắt đầu quan sát xung quanh. Hắn phát hiện ở đây cũng không phải là khu dân cư, thậm chí còn không có người nào tới đây.

Bên ngoài đều bị trận pháp bao trùm.

Đừng nói người bình thường tới đây, cho dù muốn nhìn thấy chuyện gì xảy ra ở đây cũng không làm được.

Lục Thủy rất nhanh lại nhìn thấy thứ ngoài lực lượng thuộc về ngôi sao cùng với mùi ô uế.

Là sức mạnh của Thái Dương Thần.

Tu chân giả bình thường rất yếu ớt, rất nhỏ bé, căn bản không có cách nào phát hiện ra.

Nhưng Lục Thủy lại có thể.

Sau đó Lục Thủy bắt đầu lần theo một tia lực lượng Thái Dương Thần này kéo dài, sau đó hắn phát hiện cả khu vực đều bị lực lượng này bao phủ.

"Tay của Thái Dương Thần rất dài." Lục Thủy mở miệng nói.

Chân Võ và Chân Linh không hiểu, đám người Sơ Vũ cũng bất ngờ.

"Thái Dương Thần?" Sơ Vũ tò mò hỏi.

Hắn tất nhiên không biết Thái Dương Thần là ai, càng không thể nào biết Thái Dương Thần đang khiêu chiến Lục gia.

Lục Thủy không giải thích mà chỉ nói:

"Đi về phía trước, đi tới cái cây khô trước mặt."

Bọn họ rất nhanh lại tới bìa rừng, ở đây có một gốc cây đã khô héo.

Mà cách đó không xa vừa vặn có người đang giao chiến.

Là ma tu và một vị hòa thượng.

"Có cần giúp một tay không?" Sơ Vũ hỏi.

Hắn cho rằng Lục Thủy bảo bọn họ đi tới, đại thể là vì hòa thượng và vị ma tu kia.

Kiếm Lạc không nói gì thêm, nàng xem qua đã biết được, mình căn bản không phải là đối thủ của hai người kia.

Người ở này quả thật đều là thế hệ trẻ tuổi, nhưng không có nghĩa là sẽ yếu, tất nhiên tùy ý có thể thấy được tam giai, tứ giai. Nàng là một nhị giai không tính là quá yếu, nhưng tuyệt đối là cấp bậc không thể khoe khoang.

Lục Thủy nhìn cái cây kia, mở miệng nói:

"Chân Võ, chặt cây."

Chân Võ không hề do dự, trực tiếp rút ra kiếm chém về phía cây khô kia.

Vèo một tiếng, kiếm quang của Chân Võ hiện lên, chỉ cần khiến cho kiếm quang lướt qua cái cây kia đã đủ đánh gãy nó.

Mà khi kiếm quang của Chân Võ sắp va chạm vào cây khô, một đạo phật quang hiện lên, kiếm quang lập tức biến mất.

Mà sau đó lại xuất hiện một vị hòa thượng, hắn đứng ở trước cây.

Hòa thượng này chính là vị hòa thượng vốn đang giao chiến với ma tu kia, không ngờ lúc này hắn tự nhiên buông tha vị ma tu kia.

Sơ Võ và Kiếm Lạc đều không phải là người ngu, tất nhiên biết trong này có mờ ám, sau đó lặng lẽ lui về phía sau.

Đây không phải là cuộc chiến mà bọn họ không thể tham dự vào .

Hòa thượng chắp hai tay ở trước ngực nhìn đám người Lục Thủy đọc một câu phật hiệu rồi nói:

"Các vị thí chủ, cây này có ánh sáng Phật Môn do bần tăng bố trí, dùng để đối phó với ma tu, mong các vị thí chủ đừng phá hủy."

Lục Thủy mỉm cười, nhìn hòa thượng nói:

"Sức mạnh của Thái Dương Thần cũng là ánh sáng Phật Môn từ bao giờ vậy?"

Nghe thấy Lục Thủy nói vậy, sắc mặt hòa thượng không hề biến hóa chút nào.

Chỉ bình tĩnh nói:

“Phật tâm gặp phật, ma tâm gặp ma. Thí chủ cảm thấy là cái gì thì chính là cái đó.”

Lục Thủy nhìn hòa thượng kia, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm, sau đó hiếu kỳ hỏi:

“Đạo hiệu của Hòa thượng là gì?”

“Người xuất gia chỉ có pháp danh, bần tăng pháp danh Không Kiến.” Hòa thượng Không Kiến trả lời.

Lục Thủy cười không nói gì nhìn hòa thượng này.

Im lặng một lát, hòa thượng Không Kiến đọc một câu phật hiệu, nhỏ giọng nói:

“Thí chủ quỷ biện.”

“Thế thì hòa thượng có thể tránh ra hay không?” Lục Thủy hỏi lại.

Hòa thượng Không Kiến nhìn Lục Thủy, nói:

"Tại sao thí chủ cứ khăng khăng muốn chặt cây?

Không phải người trong Ma Đạo, cũng sẽ không tới đây phá hư ánh sáng phật môn."

Nghe thấy hòa thượng nói vậy, đám người Sơ Vũ ở bên cạnh hơi nổi nóng. Như vậy thì ngươi nói gì đều là đúng?

Nói không lại người sẽ là quỷ biện.

Hắn cảm thấy khi gặp được loại người này, vẫn nên trực tiếp động thủ thì hơn.

Đáng tiếc không đánh lại được. Phải biết ma tu đang ở bên cạnh xem trò vui, khí tràng tu vi chính là ngũ giai Pháp Thân.

Bọn hắn đánh khó phân thắng bại, cho nên hòa thượng này chắc chắn không đơn giản.

Cho nên, hắn vẫn yên tâm đợi thì hơn.

Chân Võ Chân Linh thì muốn ra tay, thế nhưng chưa có mệnh lệnh của Lục Thủy, đương nhiên bọn hắn sẽ không tự tác chủ trương.

Lục Thủy không hề tức giận, hắn biết đối phương đang kéo dài thời gian, nhưng không thèm để ý đến mà thôi.

Sau đó Lục Thủy nhìn hòa thượng, nói:

"Hòa thượng cảm thấy ta là người trong ma đạo, như vậy vì sao lại không nghĩ chính mình đã nhập ma đạo?

Ma tâm gặp ma.

Cho nên mới cảm thấy chúng ta là ma."

Hòa thượng Không Kiến trang nghiêm nói:

“Không minh gặp tâm, lòng có ngã phật, tất nhiên bần tăng chưa từng nhập ma.”

“Hòa thượng có thể thấy được ma trong lòng của ta?” Lục Thủy hỏi.

“Nếu như thí chủ quay đầu, tất nhiên chưa từng nhập ma.” Hòa thượng Không Kiến chắp tay trước ngực nói.

Lục Thủy đi lên phía trước một bước, nói:

“Nếu như ta đi lên phía trước một bước?”

Hòa thượng Không Kiến nhìn Lục Thủy, đọc một câu phật hiệu, nói:

“Nếu thí chủ đã nhập ma, thế thì đừng trách bần tăng vô lý.”

Nói xong, hòa thượng Không Kiến đã định xuất thủ.

Trong nháy mắt khi hắn xuất thủ, Lục Thủy bước lên trước một bước, lúc này trên người hắn bộc phát ra một đạo ánh sáng chói mắt.

Nó chiếu sáng khắp bốn phương, trang nghiêm túc mục, chính là phật quang vô thượng.

Phật Quang Phổ Chiếu, không minh thấy tính cách.

“Hòa thượng, ngươi lại nhìn ta, có phải là ma?” Giọng nói của Lục Thủy giống như lôi âm quanh quẩn trong đầu hòa thượng Không Kiến.

Người sau nhìn thấy phật quang mênh mông này, trong lúc nhất thời bỗng ngây người.

Sau đó hắn giận dữ:

“Ánh sáng ngã phật, sao lại có thể để cho Ma Nhân khinh nhờn?”

Lúc này, hai tay Không Kiến biến hóa phật ấn, gương mặt lộ vẻ từ bi:

“Phật Quang Phổ Chiếu.”

Thoại âm vừa ra, trên người hòa thượng Không Kiến bộc phát ra phật quang mãnh liệt. Hắn muốn dùng phật quang thật sự, xua tan phật quang tiết độc của Lục Thủy.

Thế nhưng mà, điều làm cho Không Kiến không thể nào hiểu được chính là, khi phật quang của hắn chạm vào phật quang của đối phương, không ngờ lại chủ động dung hợp vào, thậm chí có loại cảm giác thần phục.

Tình huống kỳ dị này làm cho hòa thượng Không Kiến không thể tin nổi, chỉ có phật quang nào áp đảo phật quang của hắn, mới có thể dung hợp được.

Thế nhưng mà, thế nhưng mà đối phương không thể nào áp đảo hắn được.

Hắn chính là kiếp sau của La Hán.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment