Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 229 - Chương 229: Một Kiếm Chém Mở Thiên Địa

Chương 229: Một Kiếm Chém Mở Thiên Địa Chương 229: Một Kiếm Chém Mở Thiên Địa

Trong lúc bối rối, hắn lập tức nhìn về phía Lục Thủy, hỏi:

"Đạo hữu, có thể chỉ cho con đường sáng hay không?

Nếu có thể giữ mạng, ngày khác đạo hữu cần tại hạ nhất định sẽ muôn chết không từ."

Lục Thủy nhìn về phía ma tu Trung Đồ, nói:

“Nhớ lời ta, lùi lại đến phía sau chùm sáng rồi đứng bất động, như vậy là đủ.”

Ma tu Trung Đồ không chút do dự, ngay lập tức bắt đầu lùi lại.

“Thiếu gia?” Chân Võ muốn biết bọn hắn nên làm gì.

“Chờ đợi là được, chắc Thái Dương Thần đang giáng lâm.” Lục Thủy trả lời.

Chân Võ Chân Linh không thể lý giải được, vì sao nơi này lại có quan hệ với Thái Dương Thần?

Nhưng mà bọn hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ đứng yên tại chỗ đề phòng.

Ai biết có người nào nổi điên giết tới hay không.

—— ——

Khu vực Lục gia.

Mặt trời đã trở thành hình dạng người lớn nhỏ như người bình thường.

Lúc này, tất cả mọi người có thể phát hiện ra một luồng sức mạnh cường đang bắt đầu hội tụ.

Mặt trời hình người kia cũng trở nên phong phú hơn, phảng phất tùy thời đều có thể biến thành người hoàn chỉnh.

Theo sức mạnh của Thái Dương Thần bắt đầu hội tụ, tiểu trấn Thu Vân bị một đạo màn đen bao phủ.

Tấm màn đen này ngăn cách tầm mắt của tiểu trấn, cũng ngăn cách ảnh hưởng của Thái Dương Thần.

Lục gia cũng là như vậy.

Nhưng những người có đầy đủ tu vi, vẫn có thể xuyên thấu qua tấm màn đen này để quan sát tình hình bên ngoài.

Lúc này Đông Phương Trà Trà đang ở bên Mộ Tuyết, bởi vì trời không tối nên Đông Phương Trà Trà không thể ngủ được.

Bây giờ nàng đã cởi bỏ bịt mắt nhìn lên bầu trời.

Sau đó che mắt nói:

“Thật chói mắt.”

Đúng vậy, Đông Phương Tra Tra có thể mượn con mắt do công đức chi lực biến thành để nhìn thấy tình hình bên ngoài.

Mộ Tuyết cũng mặc kệ. Chỉ cần ở bên người nàng, sức mạnh của Thái Dương Thần sẽ không thể làm bị thương Đông Phương Trà Trà.

“Chị dâu, hình như mặt trời biến thành người.” Đông Phương Trà Trà đột nhiên nói.

Đúng vậy, lúc này mặt trời hình người đã chuyển biến thành một người đàn ông trung niên. Toàn thân người này có hỏa diễm thiêu đốt, phía sau còn có quang hoàn hỏa diễm to lớn.

Khí tức khổng lồ, sức mạnh cường đại đã làm nổi bật uy nghiêm của Thái Dương Thần.

Lúc này Thái Dương Thần còn đang nhắm mắt lại, phảng phất chỉ mới có sức mạnh đến đây, ý thức vẫn chưa tới.

Mà theo thời gian trôi qua, Thái Dương Thần đã có xu hướng ổn định lại.

Khi ba động sức mạnh triệt để ổn định, Thái Dương Thần liền mở mắt ra.

Trong nháy mắt khi hai mắt hắn mở ra.

Thiên địa phảng phất đã đình chỉ vận chuyển, vạn vật dường như đều dừng lại.

Tất cả những người phát hiện được Thái Dương Thần, trái tim cũng vô thức ngừng đập.

Tình huống này chỉ duy trì trong nháy mắt, nhưng lại làm cho vô số người kinh hãi.

Uy thế trong chớp nhoáng đó, dường như tuyên cáo Thái Dương Thần hắn đã chính thức giáng lâm.

Đông Phương Trà Trà nằm nhoài trên mặt bàn. Trong khoảnh khắc vừa rồi trái tim nàng đã ngừng lại, không thể chịu đựng nổi. Nếu như không phải có Mộ Tuyết ở đây, Đông Phương Trà Trà có thể sẽ chết.

Mộ Tuyết thấy vậy, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nàng cũng không có ý định đánh thức Trà Trà.

Vẫn nên ngủ đi thì hơn. Thái Dương Thần và Đại trưởng lão chiến đấu, thấy càng nhiều sẽ làm cho Trà Trà gánh nặng càng lớn.

Trà Trà có rất nhiều công đức trên người, không thiếu chút cơ duyên này.

Thái Dương Thần đã hiện thân, nhưng tất cả mọi người không nhìn thấy Đại trưởng lão Lục gia Đại xuất hiện.

“E sợ chiến? Không thể nào!”

“Lục Vô Vi đang xem thường Thái Dương Thần, hay là không dám đi ra?”

...

Thái Dương Thần đứng ở trên không, nhìn về phía Lục gia.

Hắn có thể cảm giác được, bên kia có ba luồng sức mạnh đáng giá hắn phải nhìn thẳng vào.

Có một luồng đủ để đứng chung với hắn.

Không cần nghĩ cũng biết, đó chắc chắn là Đại trưởng lão Lục gia, Lục Vô Vi.

Thái Dương Thần không hề nói chuyện, hắn chỉ nhìn chăm chú vào nguồn sức mạnh kia. Rất nhanh hắn đã cảm giác được ba động từ nó.

Ngay khi nguồn sức mạnh kia động.

Tất cả mọi người có thể cảm nhận được một luồng kiếm ý, kiếm ý này xẹt qua bầu trời, dường như tới từ vạn cổ.

Kinh thiên địa, trấn bốn phương.

Hào quang của Thái Dương Thần bị kiếm ý làm cho tan rã.

Bầu trời vốn đang bị ánh sáng mặt trời bao trùm, trực tiếp bị tan rã một nửa.

Một nửa này chỉ có kiếm ý thiên địa.

Sau đó bọn hắn nhìn thấy sâu trong kiếm ý có một bóng người đi tới.

Bóng người này bị kiếm ý bao trùm nên không thể thấy rõ chân dung.

Hắn bước từng bước một lên đến nơi cao nhất của Lục gia, cuối cùng dừng lại ở đó, nhìn chăm chú vào Thái Dương Thần.

Đại trưởng lão Lục gia, Lục Vô Vi.

Cầm kiếm đứng chắp tay.

Đại trưởng lão xuất hiện làm cho rất nhiều người kinh hãi. Vừa rồi bọn hắn cảm giác đối phương vung kiếm, nhưng lại phát hiện chỉ có người đi ra.

Có thể nghĩ ra được, một khi hắn vung kiếm sẽ đáng sợ đến mức nào.

“Cũng được.” Chiến Vô Ảnh bình luận.

“Đúng là rất mạnh, khó trách dám khiêu chiến Thái Dương Thần Điện.” Trên mặt hồ, Băng Hải Nữ Thần cũng gật đầu.

Ngưng Hạ nhìn phương xa, lông mày nhăn lại.

“Luôn cảm giác có chút không đúng.”

“Không đúng chỗ nào?” Hồng Tố hỏi.

Vừa rồi nàng rõ ràng cảm thấy nguy cơ. Nếu như là nàng, thậm chí ngay cả dũng khí để đối mặt chính diện với Đại trưởng lão cũng không có.

Ngưng Hạ do dự một lát, nói:

“Không biết vì sao lại cảm thấy, nếu đối mặt Lục Vô Vi, dường như ta có thể thử chiến một trận.”

Lão tổ, ngài cảm thấy ngài lại thua đúng không? Hồng Tố thầm nói trong lòng.

Nhưng mấy lời này tất nhiên nàng không dám nói ra khỏi miệng. Tuy nhiên, lão tổ vốn rất mạnh, có thể chiến một trận cũng chẳng có gì lạ.

Ngưng Hạ cảm thấy là do nàng suy nghĩ nhiều, năm đó nàng cũng cảm thấy mình có thể chiến một trận.

Cuối cùng không phải đã bị một kiếm giải quyết sao.

Ngưng Hạ không suy nghĩ nhiều, chỉ đưa mắt quan sát. Nàng muốn nhìn thử, trạng thái của Lục Vô Vi hiện giờ ra sao.

Lúc này Đại trưởng lão nhìn về phía Thái Dương Thần, hắn không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn.

Mặc dù Thái Dương Thần cảm giác Lục Vô Vi rất mạnh, nhưng vẫn chưa tới mức để hắn e ngại.

Xem ra năm đó cảm giác có chỗ sai lầm.

“Chúng ta đánh cược không?” Thái Dương Thần nhìn Đại trưởng lão rồi nói.

“Ví dụ như?” Đại trưởng lão đứng ở nơi đó, bình tĩnh trả lời.

Bộp!

Thái Dương Thần vỗ tay phát ra tiếng.

Sau đó bên trong bầu trời bắt đầu xuất hiện tinh không đen kịt, dần dần tinh không đen kịt này bắt đầu xuất hiện điểm sáng.

Thái Dương Thần đứng ở đó giống Thần Linh, quan sát chúng sinh:

"Đi ngang qua địa giới của các ngươi, bản Thần gặp một đám người trẻ tuổi, trong đó không thiếu người nổi bật.

Chúng ta đánh cược xem trong bọn hắn có ai có tiềm lực Đại đạo giả của người tu chân hay không?"

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment