“Hai người kia đang chơi trò nhàm chán gì vậy?” Lông mày Ngưng Hạ nhăn lại.
Trò chơi này nhìn như có cũng được mà không có cũng không sao. Thái Dương Thần nói ra thì cũng thôi đi, nhưng làm cho Ngưng Hạ càng cảm thấy khó hiểu hơn chính là, vì sao Lục Vô Vi lại đồng ý?
Nhìn thế nào cũng là một trò chơi gây bất lợi cho hắn.
Là thời đại thay đổi, nàng không theo kịp thời đại sao?
Hồng Tố lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, loại tồn tại như thế kia nghĩ cái gì, nàng hoàn toàn không đoán được, cho nên không dám phát biểu ý kiến, tránh để lộ sự ngu dốt của bản thân ra.
Có điều vật đặt cược xuất hiện khiến cho hiện trường lại một lần nữa lâm vào trạng thái giằng co.
Theo như nội dung đặt cược, có lẽ sẽ cần đợi thêm một chút, nhưng những người có thể chú ý tới trận đấu này, không có một người nào là chưa trải qua những năm tháng vô tận của thời gian.
Một chút thời gian chờ đợi này với bọn họ mà nói, cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Bọn họ có đủ kiên nhẫn.
...
Tiểu trấn Thu Vân đã chìm vào bóng tối.
Phần lớn người đều đã ngủ, không phải là vì bọn họ muốn ngủ, mà là tại vì tấm màn đen xuất hiện trên bầu trời kia khiến cho rất nhiều người đều cảm thấy buồn ngủ.
Chỉ có một vài người tu vi không tệ lắm mới có thể giữ được tỉnh táo.
Cẩu Tử ăn đùi gà, một đầu tựa trên thân một con chó lớn màu nâu khác.
Con chó này mặt mũi sưng vù nằm rạp trên mặt đất, im lặng kêu rên.
Nó không dám kêu ra tiếng, nó sợ bị đánh.
Đau Răng Tiên Nhân cũng ngồi ở bên cạnh, hắn vẫn luôn nhìn lên bầu trời, lúc này bỗng lên tiếng nói:
“Ta không hiểu lắm, Thái Dương Thần có vẻ như là đã tới, nhưng vì sao vị Đại Trưởng lão kia vẫn chưa xuất thủ?
Rõ ràng tới cũng đã tới, còn đánh cược để làm gì?
Ta cảm thấy lần đặt cược này có thắng hay thua cũng không có ý nghĩa gì, hay là bởi vì ta trước đây chỉ biết làm ruộng, cho nên không hiểu rõ suy nghĩ của những người này?”
“Mắt mù.” Cẩu Tử miệng gặm đùi gà, khinh thường nói.
Gương mặt Đau Răng Tiên Nhân lộ vẻ không hiểu.
“Vị Đại Trưởng lão nhà Cẩu Gia kia, từ đầu tới cuối đều chưa từng động đậy gì, đi ra ở đâu chứ?” Cẩu Tử hờ hững nói.
Đau Răng Tiên Nhân hơi sửng sốt.
“Chưa đi ra? Tiểu huynh đệ Đại Hộ làm sao nhìn ra được vậy?”
“Dùng mũi chó đoán, xem ra các ngươi còn không bằng một con chó nuôi trong nhà. Quả nhiên, chỉ có bản đại gia mới xứng làm cẩu tôn tử của Cẩu Gia.”
Đau Răng Tiên Nhân hơi kinh ngạc, nếu như chưa đi ra, vậy người hắn nhìn thấy kia là thứ gì?
--- ---
Trong ngọn núi Thiên Vân Phong, một vị lão giả đang ngồi trên đài cao, hắn ngẩng đầu nhìn ánh sao lấp lánh trên bầu trời, hơi mỉm cười, giống như đang nhìn được cảnh đẹp khiến người ta vui vẻ.
Thế nhưng đôi mắt của vị lão giả này lại bị một miếng vải đen che lại, cũng không biết được là hắn có nhìn thấy cái gì không.
“Tinh Ti Tiên Quân vừa mới thức tỉnh, còn chưa khôi phục thực lực cho tốt đã bày mưu tính kế làm một trận lớn như vậy, không sợ dẫn lửa lan đến trên người mình sao?” Một vị hòa thượng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tinh Ti Tiên Quân, nói.
Tinh Ti Tiên Quân khẽ cười:
“Thái Dương Thần vốn sẽ phải xuất thủ để thăm dò, chuyện thuận tay như này, hắn không có lý do gì để từ chối.
Định trụ tinh mạc phòng người người khác xem thấy, chuyện này đối với Tâm Hỏa Cổ Phật mà nói cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Mượn nhờ ánh sáng của chúng sinh để tạo nên tinh mạc, đi hô ứng thiên địa tinh thần, có thể tăng độ mượn nhờ tinh thần chi lực lên.
Từ đó giải khai nửa phần nội dung phía sau Dự Ngôn Thạch Bản mà cả ba bên chúng ta đều muốn biết.
Những chuyện này hoàn toàn không xung đột với Lục gia bên kia, cho nên làm sao có thể nói là bản tiên nhóm lửa tự thiêu mình được.
Một lần chờ thêm một chút chính là mấy năm, thậm chí là mấy chục năm, các ngươi tình nguyện chờ sao?”
Tâm Hỏa Cổ Phật trầm mặc không nói.
Bọn hắn đương nhiên là không muốn chờ, nhưng lấy thực lực của bọn hắn hiện tại, không đủ để giải khai nửa sau của Vị Lai Kinh.
Có thể trông cậy vào, chỉ có một vị Tinh Ti Tiên Quân vừa mới thức tỉnh này.
“Thật ra chuyện duy nhất khiến ta để ý chính là vị Đại Trưởng lão của Lục gia kia, hắn đồng ý chuyện đặt cược này quá tùy ý, quá đột ngột, quả thật như làm ẩu.
Khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi.
Có lẽ hắn có ý định khác, nhưng đó đã là chuyện của Thái Dương Thần.” Tinh Ti Tiên Quân nói.
Tâm Hỏa hòa thượng cũng chưa từng để ý đến chuyện này, chỉ nói một câu:
“Chuyện được giao phó bần tăng đã hoàn thành, vậy mong chờ tin tốt từ Tiên Quân.”
Nói xong, Tâm Hỏa Cổ Phật liền biến mất ngay tại chỗ, chuyện này hắn chỉ có thể tham gia đến đây mà thôi.
Phật Môn không giống với Tiên Đình và Thần Chúng.
Tiến độ của thức tỉnh của Phật môn quá chậm, trước mắt chỉ có một mình Cổ Phật hắn, nếu như hắn bởi vì chuyện này mà mở ra kiếp sau một lần nữa, vậy thì chính là chuyện trí mạng đối với Phật môn.
Bởi vì Tiên Đình trước mắt có tới hai vị ở cấp bậc Tiên Quân, Thần Chúng thì có tới bảy đại Chủ Thần, trong đó hai vị đã sắp thức tỉnh lại.
Phật môn một khi rơi vào thế yếu, chắc chắn sẽ bị hai phe này đả kích, một khi mất đi tiên cơ, thì chính là thiệt hại không thể cứu vãn của Phật môn.
Tinh Ti Tiên Quân không để ý đến Tâm Hỏa Cổ Phật, tiếp đây cũng không cần những người này ở lại nữa.
Mà ngay lúc Tinh Ti Tiên Quân định dùng toàn lực để điều động tinh thần chi lực, đột nhiên cảm giác được có người xông vào.
...
Lạc Phong và Nhiếp Hạo đang đứng trên Thiên Vân phong.
Hai người bọn hắn tra xét một lúc lâu cũng không phát hiện ra chút manh mối nào.
“Lạc Phong, liệu có phải suy đoán của ngươi sai rồi hay không? Người đi ngang qua vừa rồi có thể chỉ là một người bình thường, chẳng qua là ngươi quá cảnh giác nên mới thấy vậy.” Nhiếp Hạo vừa đưa mắt nhìn bốn phía vừa nói.
Lạc Phong lắc đầu:
“Cũng khó nói, ta cũng chỉ là đoán mà thôi.
Nếu như phù tu thật sự có quan hệ với Tiên Đình, mà bọn họ lại đột nhiên chạy tới dãy núi cằn cỗi này, vậy thì khả năng lớn là bởi vì nơi này có cất giấu một vài chuyện không muốn để người khác biết được.
Hơn nữa còn có quan hệ với Tiên Đình.”
Nhiếp Hạo khinh thường, mặc dù Lạc Phong cẩn thận, nhưng như này có phải là bổ não hơi quá rồi không?
Mà ngay khi Nhiếp Hạo muốn mở miệng bảo Lạc Phong suy nghĩ theo hướng khác, một giọng nói mang ý tán thưởng bỗng vang lên trong đầu hai người:
“Thật là một đứa nhóc không tồi, tùy tiện đoán mà cũng có thể đoán ra nơi này có quan hệ với Tiên Đình.”
Giọng nói này cũng không có ác ý gì, nhưng lúc Lạc Phong và Nhiếp Hạo nghe thấy, toàn thân đều nổi da gà, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống.
Đây là phản ứng bản năng.
Là phản ứng khi bản năng phát giác được có tồn tại cường đại xuất hiện.
-----
Dịch: MB_Boss