Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 232 - Chương 232: Tinh Ti Tiên Quân

Chương 232: Tinh Ti Tiên Quân Chương 232: Tinh Ti Tiên Quân

Sau đó, hai người bọn hắn không nói hai lời trực tiếp mở ra phòng ngự nhanh chóng chạy khỏi nơi này.

Chuyện liên quan tới Tiên Đình, không cần nhìn không cần đoán cũng biết, đây tuyệt đối không phải là chuyện bọn hắn có thể chọc vào.

Hơn nữa, không biết vì sao mà giọng nói kia mang đến cho bọn hắn một loại cảm giác khủng bố đến cực hạn.

Lạc Phong có thể xác định được, chủ nhân của giọng nói này cũng không phải cường giả bình thường, mà là loại cường giả vượt ra ngoài tưởng tượng của bọn hắn.

Đáng chết, đáng nhẽ không nên nói chuyện của Tiên Đình ra trắng trợn như vậy, Lạc Phong lúc này đang vô cùng hối hận thầm nghĩ.

Quả nhiên, những chuyện liên quan đến Tiên Đình này, hắn phải nên thật cẩn thận cẩn thận cẩn thận.

Nhưng đôi khi chênh lệch sức mạnh chính là được thể hiện ở điểm này, bản thân đã bị lộ, thì cho dù có cẩn thận hơn nữa cũng vô ích.

Giọng nói kia không vang lên nữa, Lạc Phong và Nhiếp Hạo vốn cho rằng mình vẫn có cơ hội trốn thoát, thế nhưng hai người bọn hắn ngự kiếm phi hành còn chưa được mấy giây đã phát hiện không gian chung quanh bắt đầu trở nên mờ đi.

Tiếp đó hai người bị kéo thẳng vào trong một không gian dị thường.

Hoàn toàn không phát hiện ra cái gì.

Đây chính là sự đáng sợ của Tiên Đình sao?

“Không cần lo lắng quá mức, bản Tiên Quân tạm thời sẽ không giết các ngươi.” Tinh Ti Tiên Quân bình tĩnh nói.

Có người xuất hiện ở đây, còn đặc biệt vì Tiên Đình mà tới.

Xem ra Tiên Đình cũng bị nhằm vào.

Lúc này, Nhiếp Hạo và Lạc Phong cùng quay đầu nhìn về phía giọng nói kia phát ra, hai người trông thấy phía trước một cái đài cao có một lão giả đang ngồi xếp bằng ở đó.

Đôi mắt lão giả này bị một miếng vải đen che lại, giống như bị mù lòa.

Lạc Phong và Nhiếp Hạo không lên tiếng, bọn hắn cũng không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Nếu như chẳng may chọc giận đối phương, có thể trực tiếp bị đập chết tại đây.

“Trên người các ngươi ánh sáng, sáng hơn người bình thường một chút, thế nhưng dựa vào thiên phú của các ngươi thì sẽ không có được loại ánh sáng này, sau lưng các ngươi có cường giả.

Hoặc là nói, các ngươi đang làm việc cho vị cường giả này, có đúng không?” Tinh Ti bình tĩnh nói với Lạc Phong và Nhiếp Hạo.

Lạc Phong và Nhiếp Hạo đều đang cảnh giác nhìn lão giả kia, bọn hắn không hiểu người mù lòa thì có thể thấy được ánh sáng gì.

Mù còn có thể nhìn được sao?

“Các ngươi đang nghi ngờ ánh mắt của bản tiên?” Tinh Ti Tiên Quân nói, trong giọng nói mang theo ý cười:

“Đây là do thiên phú.

Trong mắt của bản tiên, thiên địa chúng sinh cũng như tinh thần vạn vật, đều mang trên mình ánh sáng, hoặc là của mình, hoặc là của người khác.

Không có ánh sáng thì chính là vật chết.

Mà ánh sáng đó chính là do tiềm lực của mỗi người cùng ảnh hưởng của thiên địa chi lực tạo thành.

Chính vì vậy mà ánh sáng của một số người thì như đom đóm, một số người lại như ánh trăng sáng, cũng có người như mặt trời nóng rực.

Có người thậm chí còn sáng hơn cả mặt trời, những tồn tại không thể nào nhìn thẳng vào bản tiên cũng đã từng gặp.

Lúc đó, hai mắt bị thiêu đốt đến gần như không còn.

Mà từ đó về sau, không còn bất kì kẻ nào có thể đối bản tiên bị thương trong vòng một tích tắc như vậy nữa.”

Nói đến đây, Tinh Ti Tiên Quân đột nhiên dừng lại, tựa như đang hoài nghi cái gì.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã tiếp tục mở miệng, nói:

“Các ngươi cảm thấy người đứng phía sau các ngươi kia, sẽ có độ sáng như thế nào?”

“Tiền bối hẳn là không gặp được, đầu của chúng ta, cũng không có tới cái này.” Lạc Phong cân nhắc mở miệng nói.

Mặc dù không biết đối phương rốt cuộc là ai, nhưng lấy giọng điệu và khí tức tùy thân phát tán trên người cũng đủ để thấy được đối phương là một tồn tại cực kỳ đáng sợ.

Nghe được lời nói này của Lạc Phong, Tinh Ti Tiên Quân bật cười:

“Không, có cơ hội.

Năng lượng ánh sáng của hắn có thể chiếu rọi đến các ngươi, như vậy nghĩa là, hắn đang ở ngay bên dưới trời sao của bản tiên.

Bản tiên không có khả năng thông qua các ngươi tìm tới hắn, nhưng có thể thông qua các ngươi để khiến hắn cảm nhận được các ngươi.

Đây chính là tinh không.

Nếu Đế Tôn sử dụng tinh không của bản tiên thì hẳn có thể tìm được người sau lưng các ngươi, tinh không chất chứa những khả năng vô hạn.

Cho nên, để cho ta nhìn xem, hắn liệu có thể vì các ngươi mà đến tận đây không.”

Lạc Phong và Nhiếp Hạo liếc nhau một cái, bọn hắn có chút bối rối.

Đây không phải là gây thêm phiền toái cho Thiếu Tông chủ sao?

Người sau lưng của bọn hắn tất nhiên là Thiếu Tông chủ.

Không nói đến việc Thiếu Tông chủ khả năng cao là sẽ không đến, nếu như thật sự đến, vậy lúc đó liệu bọn hắn có bị Thiếu Tông chủ giết chết luôn không?

--- ---

Lục Thủy nhìn lực lượng Thái Dương Thần lưu lại, hắn hơi nghi hoặc, bởi vì ở trung tâm lực lượng của Thái Dương Thần, hắn nhận thấy được có một lực lượng khác tồn tại.

Khi có người bắt đầu thử, Lục Thủy dần dần hiểu rõ tác dụng của lực lượng này.

‘Hóa ra tất cả đều chỉ là vẻ ngoài, có người đang lợi dụng nơi này cùng tinh thần hô ứng.

Xem ra đây cũng là một vòng nhớ kỹ tinh thần chi lực, Thái Dương Thần tự mình hiệp trợ, chậc chậc, bọn họ cần thông qua tinh thần chi lực để xem xét cái gì không biết?’ Trong lòng Lục Thủy rất ngạc nhiên.

Mà hắn cũng đã có chút suy đoán.

Như vậy, chỉ cần chờ đến khi đối phương lợi dụng xong là được.

Đến lúc đó, hắn có thể thông qua hạch tâm xem xem bọn họ muốn làm gì, mặc dù thứ biết được cũng không nhiều.

Ngay lúc này, Lục Thủy đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Hắn cảm giác có cái gì đó khóa chặt hắn lại, tiếp đó hắn thấy được Lạc Phong và Nhiếp Hạo đang bị vây ở một chỗ đen kịt.

‘Cùng loại thiên cơ, nhưng không phải mệnh lý, tựa như là nhân quả kết nối nhưng thật ra lại là tinh thần chi lực.

Chậc chậc, tu chân giới thật sự là vô số người tài ba, không thiếu cái lạ.’ Lục Thủy cảm thụ được lực lượng của đối phương, âm thầm lấy làm kỳ quái nghĩ.

Càng kỳ quái hơn là, đối phương thế mà lại sử dụng tinh thần chi lực của người kia.

Một màn này rõ ràng muốn nói là, nếu hắn không tự qua, thì đối phương sẽ đến mời hắn qua.

‘Xem ra hai người Lạc Phong kia không lập được công, ngược lại còn lập thêm được một cái thỉnh cầu.’ Lục Thủy bất đắc dĩ trong lòng.

Tiếp tục như vậy nữa, lời thỉnh cầu sẽ trở nên không đáng giá.

Nhìn thấy Lục Thủy ngẩng đầu nhìn lên trời, Sơ Vũ hiếu kỳ hỏi:

“Đại lão có phát hiện gì sao?”

Lục Thủy không trả lời, mà hỏi:

“Các ngươi cảm thấy liệu có người có thể đăng đỉnh, thu hoạch được lực lượng Thái Dương Thần hay không?”

“Không phải có đại lão sao?” Sơ Vũ nhìn Lục Thủy nói.

Kiếm Lạc vô ý thức muốn lộ ra ánh mắt khinh thường, đồ nịnh hót.

Chỉ là còn chưa kịp làm vậy, đầu lại đột nhiên bị một người đè lại, cưỡng ép xoay sang hướng khác.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment