Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 233 - Chương 233: Bắt Đầu

Chương 233: Bắt Đầu Chương 233: Bắt Đầu

Kiếm Lạc: “...”

Nàng nhanh chóng phát hiện ra người này là Sơ Vũ, nàng muốn phản kháng, nhưng lại hoàn toàn không phải là đối thủ của Sơ Vũ.

Không được, nàng muốn trở về khổ tu, sau đó quay lại giết chết tên này.

Lục Thủy nhìn Sơ Vũ một chút, cười không nói.

Sau đó quay đầu nhìn tiến độ của những người kia.

Sơ Vũ không rõ lắm, cũng quay đầu nhìn xung quanh, về phần Kiếm Lạc thì hắn không để ý đến.

Vừa nãy hắn lo lắng Kiếm Lạc lộ ra cái loại ánh mắt chanh chua kia sẽ đắc tội đại lão, cho nên mới ra tay.

Kiếm Khởi ném muội muội của mình đến bên này, thật sự là làm khổ hắn mà.

Chân Võ Chân Linh cũng không hiểu được Thiếu gia của bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì, đạt được sức mạnh của Thái Dương Thần cũng không có chỗ nào không tốt mà?

Nếu như Thiếu gia chịu ra tay, thì vật tất nhiên sẽ về trong túi.

Chẳng lẽ Thiếu gia muốn đợi đến phút cuối mới xuất thủ, sau đó chấn kinh tứ phía, tiếp tục làm một đợt sóng mới, nổi danh trở lại?

Nghĩ tới đây, Chân Võ Chân Linh đồng thời lắc đầu, đối với Thiếu gia vô lễ chủ yếu là do nhầm lẫn với hành vi trước kia của Thiếu gia.

Mà vừa lúc này, một vệt ánh sáng chiếu tới.

Có người đã bắt đầu bước ra bước đầu tiên.

Chỉ là rất nhiều người đều không nghĩ tới, hóa ra khi bước ra một bước tiềm lực, trên thân sẽ xuất hiện ánh sáng như vậy.

Lục Thủy nhìn sang, phát hiện người bước ra bước đầu tiên này là ma tu. Ừm, nhìn rất rõ.

Nghĩ như vậy, Lục Thủy sử dụng thiên địa chi lực, tự xóa đi tồn tại của hắn trong mắt tất cả mọi người.

Lúc này, tất cả những người ở đây đều đang nhìn thấy ma tu kia một mặt hưng phấn, từng bước từng bước đi về phía không trung.

Nhưng người này vừa mới đi được mấy bước, tốc độ cước bộ liền chậm lại, không những chậm lại, mà độ cao của hắn cũng trực tiếp giảm xuống.

Càng đi, tốc độ rơi xuống càng nhanh.

Xèo ~!

Là âm thanh khi bị dung nham thiêu đốt.

“A a a a!”

Tiếng kêu thảm thiết của ma tu kia vang lên, hắn muốn bay khỏi nơi này, nhưng lại không làm được, thậm chí đến động cũng không động được.

Trong lúc bối rối, hắn muốn để tiềm lực của mình bộc phát, nhưng đều vô ích.

Mặc kệ hắn giãy dụa như thế nào, đều không thể thoát ra được, không chỉ có như vậy, hắn càng giãy dụa lại càng lún sâu xuống.

Không lâu sau, cả người gần như đã bị dung nham bao trọn.

“A a a a a, cứu ta, cứu ta, mau cứu ta!” Ma tu kia kêu to.

Nhưng không có ai đến, dù có người muốn cứu cũng không cứu được.

Lục Thủy nhìn ma tu kia, ngụy trang giọng nói của mình, sau đó nói:

“Lùi lại một bước.”

Giọng nói này đối với ma tu kia như là cọng rơm cuối cùng, không chút chần chờ, ma tu lập tức lựa chọn bắt lấy.

Vốn là không thể di chuyển, thế nhưng khi cố lui lại, hắn lại phát hiện mình thật sự có thể làm được.

Sau khi hắn lui lại một bước xong, thân thể cũng không tiếp tục hạ xuống nữa.

Tiếp đó bắt đầu quỷ dị đi lên trên.

Cuối cùng dừng lại tại độ cao ban đầu của hắn.

Trở về từ cõi chết, ma tu này trong lòng bùi ngùi mãi không thôi, nhưng cuối cùng tất cả đều là may mắn.

Chẳng qua khi hắn đang muốn lên tiếng cảm tạ, lại phát hiện mình căn bản không thể tìm được nơi phát ra giọng nói kia.

Cuối cùng nam ma tu này cúi đầu nhỏ giọng nói:

“Tạ ơn.”

Lục Thủy không để ý, hắn chỉ là muốn để cho người trong này biết được quy tắc, tiếp đó bọn họ tự nhiên sẽ nô nức tấp nập tham gia.

Hắn cũng nghĩ đến việc hô ứng tinh thần trong này, để người mượn nhờ tinh thần chi lực kia hoàn thành mục tiêu sớm một chút.

Sơ Vũ và Kiếm Lạc nhìn Lục Thủy, hai người đương nhiên biết người vừa mở miệng trợ giúp lúc nãy là Lục Thủy.

Sơ Vũ cảm thấy mình thật may mắn, có đại lão dẫn dắt.

Kiếm Lạc thì cảm thấy Sơ Vũ có thể là nói đúng, người này thật sự không đơn giản.

Chân Võ Chân Linh lại không có cảm giác đặc biệt gì, bọn hắn thường xuyên ở cạnh bên người Lục Thủy, loại chuyện này đã quen rồi.

Không cần đứng lên kinh ngạc vỗ tay làm gì, ngồi xuống lẳng lặng nhìn xem là được rồi.

Mà có Lục Thủy chỉ điểm xong, tất cả mọi người đều cảm thấy mình đã có bảo hộ.

Rất nhiều người đều bắt đầu thử bước lên.

Ánh sáng lần lượt xuất hiện trên thân từng người, nhiều người không lên được, nhiều người lại đang từng bước tiến về phía trước.

Những người này khi bắt đầu rơi xuống sẽ lập tức chọn lui lại một bước, tiếp đó, cũng giống như ma tu kia, ngừng rơi xuống rồi quay trở lại vị trí ban đầu.

Có không ít người thử nghiệm cho xong, những người còn lại cũng bắt đầu lũ lượt gia nhập.

Ánh sáng trên thân mấy người này hợp lại cũng dần dần trở nên chói mắt.

Những rất nhiều ánh sáng này ngay cả một phần mười quãng đường cũng đi không hết, tất cả đều dừng bước không tiến.

Thời gian trôi qua, một hồi lâu sau, nhiều người bắt đầu nhận thấy nhiệt độ nơi này dường như đã cao lên rất nhiều.

Rất nhanh sau đó, bọn họ lại phát hiện ra một sự thực đáng sợ.

Thứ tăng lên không phải là nhiệt độ, mà là dung nham bên dưới kia.

“Dung nham đã dâng lên rồi, nếu không đi lên chắc chắn sẽ bị dung nham nuốt chửng mất.”

“Ta đến nay còn chưa có cách nào nhấc chân lên được, phải làm sao bây giờ?”

“Ở đây không có ai có thể đăng đỉnh sao?”

“Đúng đấy, chẳng lẽ đến một người thiên phú tuyệt đỉnh cũng không có?”

“Không, Thái Dương Thần kia chắc là không có ý định buông tha chúng ta đâu.”

Từng người một bắt đầu hoảng sợ.

Kiếm Lạc cũng đang lo lắng, nàng đụng đụng vào Sơ Vũ, như muốn hỏi xem có nên đi ra ngoài trước không.

Dung nham đã sắp đến chỗ bọn hắn đứng rồi.

Sơ Vũ lườm Kiếm Lạc một chút, nói:

“Bình tĩnh.”

Kiếm Lạc: “...”

Ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy?

Nhưng Kiếm Lạc vẫn nghe theo, không động.

Nàng cảm thấy thiên phú của nàng cao hơn Sơ Vũ, muốn chết cũng là Sơ Vũ chết trước.

Trong lúc tất cả mọi người đang lo lắng về dung nham dưới chân mình, bất chợt có hai luồng sáng chiếu rọi tới.

Hai luồng sáng này so với ánh sáng trước đó sáng hơn rất nhiều.

“Là ca ca ta.” Kiếm Lạc ngẩng đầu nhìn không trung nói.

Lúc này, mấy người Lục Thủy cũng nhìn lên, vị trí cao nhất sáng nhất có hai người đang đứng, một nam một nữ.

Nam đương nhiên là Kiếm Khởi.

Hắn từng bước đi lên, chưa từng giảm tốc độ lại.

Nữ tóc ngắn, trong ánh mắt mang theo sự linh hoạt kỳ ảo.

Là Đạo Tông Vũ Niết.

“Đạo Tông Vũ Niết, trời sinh Không Minh Tâm, khó trách có thể đi cao đến vậy, mặc dù tu vi của nàng không cao lắm, nhưng thiên phú quả thật vô cùng kinh người.” Sơ Vũ mở miệng nói.

Kiếm Lạc khinh thường.

Thiên phú của nàng hoàn toàn không thua kém Đạo Tông Vũ Niết.

Nếu không phải anh của nàng đã dặn nàng không được gây chuyện nháo loạn làm phiền người khác, nàng đã sớm đánh ngã Sơ Vũ, sau đó xông lên đọ sức với Đạo Tông Niết Vũ rồi.

Ồ, không đúng, nàng đánh không lại Sơ Vũ.

Đáng chết, nàng không thể hiểu nổi, vì sao một người không làm việc đàng hoàng, chỉ toàn đi cầm bút viết lách mấy thứ linh tinh lại có thể mạnh hơn nàng.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment