Trong chớp mắt này, Kiếm Lạc bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó.
“Đúng rồi, Sơ Vũ thật ra đã rất lớn tuổi rồi.”
Sau đó ánh mắt Kiếm Lạc nhìn Sơ Vũ biến thành ánh mắt yêu mến người già.
Sơ Vũ: “...”
Ngay lúc Sơ Vũ đang muốn nói gì đó, một trong hai luồng sáng óng ánh trên kia bỗng nhiên dập tắt.
Bọn người Sơ Vũ lập tức nhìn qua.
Bọn hắn phát hiện Kiếm Khởi thế mà đã dừng lại.
Chỉ có Vũ Niết tiếp tục đi lên thêm một bước.
“Ca ca ta thua?” Kiếm Lạc có chút không dám tin nhìn.
Không bao lâu sau, luồng ánh sáng óng ánh cuối cùng kia cũng dập tắt.
Đạo Tông Vũ Niết, cách Kiếm Khởi không xa về phía trước, cũng đã dừng lại.
Hai người bọn họ cũng mới chỉ đi được một nửa đường.
Thấy không có người có thể đăng đỉnh, tất cả mọi người lại một lần nữa hoảng loạn lên.
Nhất là khi nhìn thấy dung nham dưới chân dâng lên càng lúc càng nhanh.
Tiếp tục như vậy nữa, sẽ chết cả đám đó!
Thật sự không có người nào có thể đăng đỉnh sao?
Hay là nói Thái Dương Thần thật ra chỉ muốn thỏa mãn bản thân một chút, muốn nhìn thấy cảnh bọn họ giãy dụa trước cái chết?
Sơ Vũ hiểu khá rõ Kiếm Khởi, còn về Đạo Tông Vũ Niết, từng có lần sư tỷ hắn nói rằng nữ trang của người này nhìn đẹp hơn so với của hắn, cho nên hắn cũng từng để ý đến một thời gian.
Nghĩ vậy, Sơ Vũ hơi thắc mắc nói:
“Ta cảm thấy Kiếm Khởi không nên thua Vũ Niết.”
Kiếm Lạc gật đầu, Sơ Vũ cuối cùng cũng nói được một câu bằng tiếng người.
Lục Thủy nhìn Kiếm Khởi, nói:
“Thứ Kiếm Khởi dùng chính là lý giải của hắn đối với kiếm, nhưng hắn tuổi còn nhỏ, đối với Kiếm Đạo cũng chưa thấu triệt được.
Điểm trọng yếu nhất là, Kiếm Khởi cho đến nay còn chưa nắm chặt được chuôi kiếm của thanh kiếm vô địch kia.”
Sơ Vũ và Kiếm Lạc đều kinh ngạc.
Chuôi kiếm của thanh kiếm vô địch?
“Kiếm tu cần một lòng vô địch, một trái tim dám rút kiếm với bất kỳ người nào.” Lục Thủy nhìn về vị trí của Kiếm Khởi, nói:
“Nếu có một ngày, Kiếm Khởi dám rút kiếm với ta, như vậy hắn liền có hy vọng đăng đỉnh.”
Kiếm Lạc vừa mới định lộ ra vẻ khinh thường, đã bị Sơ Vũ cưỡng ép xoay đầu lần hai.
Sơ Vũ ngược lại không cảm thấy một lời này có vấn đề gì, dù sao người trước mắt cũng thật sự là một đại lão danh xứng với thực.
Ma Binh không đủ mạnh không đủ phách lối sao?
Ở trước mặt người này cũng phải gọi một tiếng cha.
Bởi vậy có thể thấy được, Kiếm Khởi muốn rút kiếm với Đông Phương Hạo Nguyên cần phải có dũng khí lớn đến như thế nào.
“Thiếu gia, dung nham đã sắp dâng đến đây rồi.” Chân Võ Chân Linh đồng thời mở miệng nhắc nhở.
Bây giờ đã không còn khả năng dừng lại nữa.
Mà những người đang đứng trên đài, không thể nào cất bước kia đã bắt đầu tuyệt vọng.
Những người ở trên chỉ đi được vài bước cũng như vậy, bắt đầu khủng hoảng sợ sệt.
Lục Thủy nhìn xuống dung nham, sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai Sơ Vũ.
Khoảnh khắc đó, Sơ Vũ không biết vì sao, có một cảm giác rất kỳ quái, hắn cảm thấy thân thể mình có biến hóa gì đó, nhưng lại không phát hiện ra được chính mình có thay đổi gì.
Ngay lúc này, hắn nghe thấy giọng nói của Lục Thủy:
“Muốn có được sức mạnh của Thái Dương Thần không?”
“A?” Sơ Vũ một mặt hoang mang.
Lục Thủy buông tay ra, nói:
“Làm cho tất cả mọi người đi theo bước tiến của ngươi, cùng đăng đỉnh, cùng hấp thu lực lượng của Thái Dương Thần.”
“Cái này, sao có thể?” Sơ Vũ vô ý thức nói.
“Ngươi có thể.” Lục Thủy nhìn Sơ Vũ bình tĩnh nói.
Sau đó Lục Thủy cất bước đi về phía dung nham:
“Chân Võ Chân Linh, lúc theo sau hắn thì thu liễm một chút.”
Chân Võ Chân Linh mặc dù không hiểu Thiếu gia nhà mình muốn làm gì, nhưng nói thu liễm có ý gì thì bọn hắn vẫn hiểu.
Sau đó hai người đồng thời lấy mặt nạ ra, đeo lên.
Hai mặt nạ này cũng không phải loại bình thường.
Kiếm Lạc hoàn toàn không hiểu Lục Thủy muốn làm gì.
Nàng chỉ biết người này đang đi về phía dung nham, lúc đầu nàng định mở miệng nói một câu đi vào dung nham như vậy là muốn chết sao, nhưng lại bị Sơ Vũ ngăn cản.
Sau đó Kiếm Lạc trơ mắt nhìn Lục Thủy bước vào dung nham, ngay sau đó liền ngây ngẩn cả người, nàng nhìn về phía trước, đôi mắt tròn to, lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Nàng nhìn thấy Lục Thủy đi vào dung nham, nhìn thấy ánh lửa dưới chân Lục Thủy bắt đầu lan đến trên người, nhìn thấy cả người Lục Thủy bị ánh lửa bao trùm.
Mà hình ảnh này nàng đã từng gặp qua, chính là của thiên kiêu số một đương thời, vang danh khắp thiên hạ, Thiếu Tông chủ Ẩn Thiên tông, Lưu Hỏa.
Chuyện này, làm sao có thể?
Lúc này, Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Sơ Vũ, nói:
“Bắt đầu đi, mang theo tất cả mọi người leo lên đỉnh phong, thu hoạch sức mạnh của Thái Dương Thần.”
Lúc này Lục Thủy ở ngay phía trên dung nham, cả người hắn được bao phủ trong lửa, đứng sừng sững ở chỗ đó, phảng phất đã dung hợp làm một thể với dung nham.
Kiếm Lạc nhìn Lục Thủy, trong đầu hồi tưởng lại rất nhiều chuyện.
Ca của nàng đã nói với nàng, trước đây không lâu đã gặp một người.
Một người làm cho hắn không thể nào rút kiếm.
Ca ca của nàng nói, lúc đối mặt với Thái Dương Chi Tử, mặc dù hắn bại, nhưng chưa từng nhận thua.
Nếu cho hắn thời gian, kiếm của hắn có thể chém Thái Dương Chi Tử.
Thế nhưng khi gặp được người kia, lúc nhìn thấy và hiểu rõ đối phương, hắn đã bại.
Ca của nàng nói, khi đối mặt với người kia, hắn không có bất kỳ khả năng chiến thắng nào.
Thua một cách tâm phục khẩu phục.
Ca của nàng không hề nói cho nàng biết người này là ai, chỉ nói là khỉ nhỏ được hắn cứu sống.
Lúc đầu Kiếm Lạc còn không thể hiểu vì sao khỉ nhỏ lại đưa cho người này quả đào, nhưng bây giờ nàng đã rõ ràng.
Người này chính là người trong lời nói của ca ca nàng.
Chính là người làm cho ca ca nàng không thể nào rút kiếm.
Người được tôn xưng là thiên kiêu tuyệt thế, Lưu Hỏa.
Khó trách đối phương lại nói, chỉ cần ca ca dám rút kiếm với hắn, thì sẽ có khả năng đăng đỉnh.
Hắn không hề khoác lác về bản thân. Ngược lại, là đang khoe ca ca của nàng.
Nàng quá ngu ngốc, thế mà lại nghe không hiểu.
Kiếm Lạc có chút may mắn, còn may Sơ Vũ ngăn cản nàng, bằng không nếu đắc tội với người này thì quá đáng sợ.
Bây giờ Sơ Vũ cũng đang nhìn Lục Thủy, hắn không hề để ý đến Kiếm Lạc ở bên cạnh, mà chỉ hít sâu vào một hơi.
Mặc dù không biết Lục Thủy có ý gì, mặc dù không biết phải làm như thế nào mới có thể đăng đỉnh, nhưng bây giờ không muốn làm cũng không được.
Dung nham sắp vượt qua bệ đứng.
Tiếp tục như vậy nữa, ai biết hắn còn có thể sống sót hay không.
Sau đó Sơ Vũ nhìn về phía Chân Võ Chân Linh, nói:
“Có ai có thể cho ta mượn một cái mặt nạ không?”
Hắn cần nói phục tất cả mọi người để bọn họ đuổi theo bước chân của hắn, đây chính là chuyện vạn chúng nhìn chằm chằm, thất bại thì cũng thôi, dù sao tất cả mọi người sắp chết rồi.
Vạn nhất thành công thì hắn sẽ nổi danh, bị một đám người tìm tới cửa, như vậy thì làm sao có thể yên tâm viết được?
Cho nên, điệu thấp mới là tốt nhất.
-----
Dịch: MB_Boss