Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 236 - Chương 236: Lưu Hỏa Xuất Hiện

Chương 236: Lưu Hỏa Xuất Hiện Chương 236: Lưu Hỏa Xuất Hiện

Không được bao lâu, tất cả mọi người đã theo Sơ Vũ một đường đi tới vị trí của Kiếm Khởi.

Kiếm Khởi chỉ đứng yên tại chỗ, không hề di động.

Sau đó hắn nhìn những người kia vượt qua mình.

Tất cả mọi người đều mang theo một loại hưng phấn, bởi vì bọn hắn thật sự có thể sẽ đạt được sức mạnh của Thái Dương Thần.

Tiếp theo đám người đi tới vị trí của Đạo Tông Vũ Niết, người sau tuyển chọn gia nhập.

Chuyện này chính là kỳ ngộ đối với nàng, không có lý do gì để bỏ qua, nàng cũng không phải kiếm tu.

Có Vũ Niết gia nhập, Sơ Vũ dường như hóa thành một đạo ánh sáng phóng thẳng đến chỗ cao nhất.

Kiếm Lạc nhìn ca ca của mình một chút, sau đó không để ý nữa.

Không hề gia nhập vào, đó mới là ca ca của nàng.

Ca của nàng có sự kiêu ngạo của chính mình, có truy cầu của chính mình.

Một ngày nào đó, ca ca của nàng nhất định có thể rút kiến ở trước mặt Lưu Hỏa.

Lục Thủy nhìn những người này, chân mày nhíu lại:

“Kiếm Khởi không gia nhập, xem ra đăng đỉnh có chút khó khăn. Nhưng cũng không quan trọng, đến cuối cùng ta có thể đẩy bọn hắn một chút.”

Đối với Lục Thủy thì cái gọi là sức mạnh của Thái Dương Thần không hề có chút tác dụng nào.

Nếu như hắn muốn mượn loại sức mạnh này để tấn thăng, trực tiếp đến tìm Đại trưởng lão không phải tốt hơn sao?

Khi không lại tìm đến một tên Thái Dương Thần với thực lực không ở đỉnh phong làm gì?

Mà để cho tất cả mọi người đều đi lên đỉnh phong, chủ yếu là vì phối hợp với người trong bóng tối kia.

Người kia muốn mượn nhờ sức mạnh tinh thần, như vậy ánh sáng ở nơi này nhất định phải chói lóa.

Trước đó từng người chỉ có thể dừng lại ở vị trí thô thiển, căn bản không thể cung cấp được quá nhiều trợ giúp.

Mà bây giờ không giống với lúc trước, tất cả mọi người đã đi qua một nửa.

Như thế thì sức mạnh ánh sao sẽ bị dẫn động lớn hơn rất nhiều.

Người phía sau màn tất nhiên sẽ hưng phấn không gì sánh được, tiến độ trở nên nhanh hơn trước kia rất nhiều.

Lục Thủy đứng tại chỗ, hắn cần làm một chút chuẩn bị, bây giờ không phải là lúc hắn nên động thủ.

Việc hắn muốn làm không chỉ là thôi động những người kia đạt được sức mạnh của Thái Dương Thần, mà còn phải thôi động tinh thần hô ứng.

Có người sầu, tất nhiên phải có người vui vẻ.

—— ——

Khu vực Lục gia, Thái Dương Thần nhìn thấy tất cả tinh thần đã định hình.

Vốn định mở miệng nói cho Lục Vô Vi, thắng bại cơ bản đã định.

Thế nhưng khi hắn vừa muốn nói chuyện, đột nhiên có một điểm sáng bắt đầu xuất hiện, sau đó nhanh chóng đi lên. Theo điểm sáng này đi lên, điểm sáng đã đình trệ lâu ở xung quanh cũng tiến lên theo.

Chỉ trong thời gian một lát, đã tạo thành một vòng tròn.

Cái vòng này đang nhanh chóng đi về phía trung tâm nhất, vây quanh tinh túy Thái Dương của hắn.

Tốc độ nhanh chóng làm cho hắn hơi kinh ngạc.

“Có chuyện gì đây?” Thái Dương Thần nghi hoặc.

Bên trong có quy tắc của hắn, mặc dù rất nông cạn, nhưng không phải là những người này có thể đánh vỡ.

Mà đây còn đang đè quy tắc hắn đã quyết định xuống đất ma sát, không những thế cái điểm sáng chói lòa kia, còn mang theo tất cả điểm sáng đi về phía tinh túy Thái Dương của hắn.

Muốn làm gì thế?

Chia ăn sức mạnh tinh túy của hắn sao?

Không hề để Thái Dương Thần như hắn vào mắt?

Ngu muội vô tri.

Ánh lửa trong mắt Thái Dương Thần phập phù.

Nhưng hắn vẫn không thể nào biết đang có chuyện gì. Có Tâm Hỏa Cổ Phật nhúng tay, chính hắn cũng không thể nhìn thấy tình hình bên trong thông qua tinh không.

Thật sự làm cho người ta nổi nóng.

Những người khác chú ý đến nơi này cũng ngoài ý muốn. Theo xu thế này, Thái Dương Thần sắp thua.

Nhưng lúc qua được hơn phân nửa, tốc độ của những điểm sáng kia đã chậm lại.

Phảng phất đã mất đi sự bốc đồng, thậm chí càng đi về trước thì tốc độ chậm xuống càng nhanh. Theo xu thế này, hình như Thái Dương Thần lại không thua.

Từng người rất có hứng thú quan sát. Bọn hắn cảm thấy dáng vẻ phong hồi lộ chuyển này rất thú vị.

Nhất là khi sắc mặt Thái Dương Thần chuyển từ đỏ hồng biến thành tái nhợt, lại từ tái nhợt biến thành đỏ hồng.

Sau đó Thái Dương Thần nhìn thấy vòng ánh sáng kia ngừng lại, khoảng cách với tinh túy Thái Dương chỉ còn mấy bước.

Thấy như vậy, trong lòng Thái Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, thiếu chút đã mất cả chì lẫn chài.

Sau đó hắn nhìn về phía Đại trưởng lão, nói:

“Xem ra ngươi sẽ thua.”

Đại trưởng lão nhìn Thái Dương Thần, bình tĩnh nói:

“Vẫn còn thời gian.”

Thái Dương Thần cũng không thèm để ý, không thể nào lại khả có biến hóa khác.

Đây chính là cực hạn. Nhưng ánh sáng chói mắt như vậy, chỗ Tinh Ti tất nhiên sẽ đạt được lợi ích cực kỳ lớn.

...

Lục Thủy nhìn Sơ Vũ đã đến cực hạn, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó bước ra bước tiến của hắn.

Thời gian không khác lắm.

Sơ Vũ ngừng lại, tất cả mọi người nhìn về phía hắn.

Phảng phất đang hỏi thăm vì sao không tiếp tục đi lên phía trước.

Sơ Vũ nhìn sức mạnh Thái Dương chỉ cần mấy bước là có thể chạm đến kia, trả lời:

“Còn thiếu thời cơ cuối cùng.”

Tất cả mọi người không hiểu, thời cơ cuối cùng gì?

Đây thật ra là cái cớ cho việc không thể nào cất bước của Sơ Vũ, hắn cũng không thể nào nói ra được, chỉ có thể nói là thiếu cơ hội.

Ngay khi tất cả mọi người đang xoắn xuýt thời cơ là cái gì, đột nhiên có người hoảng sợ nói:

"Này này, các ngươi, các ngươi nhìn phía dưới.

Đó là cái gì?"

Lúc này tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía dưới.

Vừa nhìn thấy, tất cả mọi người đều ngây người.

Bọn hắn thấy được một người được bao trùm trong lửa, đi lại trong dung nham.

Đó cũng không phải là chuyện làm cho bọn hắn kinh ngạc, chân chính làm cho bọn hắn kinh ngạc chính là, mỗi khi người lửa này bước ra một bước, dung nhan dưới chân sẽ biến mất, thay vào đó là Tinh Hà sáng chói vô tận sáng chói.

Hắn đi từ biên giới đến, từng bước một tới gần, từng bước một phá vỡ toàn bộ biển lửa, lấy sức mạnh một người chà đạp lĩnh vực của Thái Dương Thần.

Tinh Hà sáng chói, mọi loại chói mắt.

“Đây, đây là chuyện gì?”

“Hắn là ai? Vì sao có thể đi lại ở trong dung nham mà không phải đạp không?”

“Này, có phải các ngươi bị mù không, người này là Lưu Hỏa đó? Chắc chắn là hắn rồi?”

“Đúng vậy, chắc chắn là Lưu Hỏa. Trừ hắn ra, ai có thể làm ra chuyện rung động như vậy?”

Kiếm Khởi nhìn về phía Lục Thủy, trong lòng thở phào. Nhưng hắn lại không biết, vốn bởi vì nhìn thấy đám người Sơ Vũ rơi vào tuyệt cảnh, từ đó sắp chạm đến vô địch kiếm, đã cách xa hắn mà đi.

Lúc này Lục Thủy ngẩng đầu nhìn Kiếm Khởi một chút, cảm thấy có chút đáng tiếc.

Nhưng mà, nếu có thể chân chính nắm chặt thanh kiếm kia ở dưới bóng ma, như vậy Kiếm Khởi nhất định có thể vấn đỉnh Kiếm Đạo.

Chỉ xem hắn có được trái tim vô địch và thiên hạ này hay không.

Sau đó Lục Thủy không còn quan tâm Kiếm Khởi nữa, mà đưa mắt nhìn về phía không trung, là lúc để ánh sao chiếu rọi mặt đất.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment