Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 239 - Chương 239: Một Đạo Kiếm Ý

Chương 239: Một Đạo Kiếm Ý Chương 239: Một Đạo Kiếm Ý

Không còn suy nghĩ những chuyện này nữa.

Ánh lửa trên người Thái Dương Thần bắt đầu ngưng thực, cuối cùng tạo thành áo giáp bao trùm cả người hắn.

Thái Dương Thần không nói thêm gì nữa, bước ra một bước tiến thẳng về phía Lục Vô Vi.

Hắn không cần vũ khí, không cần dùng thần thuật khác.

Hắn chỉ cần dùng nắm đấm đi đo đạc thực lực của Lục Vô Vi là đủ.

Ngay khi Thái Dương Thần bắt đầu cất bước, Lục Vô Vi cũng động.

Thân ảnh của hắn phiêu hốt, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Thái Dương Thần, sau đó vung ra một kiếm.

Lục Vô Vi không hề sử dụng Kiếm Đạo, mà chỉ là một kiếm rất bình thường.

Oanh!

Nắm đấm của Thái Dương Thần đánh vào trên thân kiếm của Lục Vô Vi, ánh sáng lấp lánh giống như một vòng tròn quét ngang toàn bộ khu vực Lục gia.

Nếu như không phải khu vực Lục gia đã được bảo vệ, thì rất nhiều người sẽ mất mạng tại chỗ.

Nắm đấm Thái Dương Thần vẫn dừng ở trên thân kiếm của Lục Vô Vi. Hắn nhìn Lục Vô Vi, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng noãn:

"Không sử dụng toàn lực sao?

Ta cảm thấy kiếm của ngươi không đến mức chỉ một hai lần đã có thể chém được ta."

Lục Vô Vi nhìn Thái Dương Thần mà không nói gì, sau đó hắn thu kiếm lại, nhẹ nhàng đưa xuống rồi vung ra.

Tất nhiên Thái Dương Thần lại dùng quyền đối kháng.

Lục Vô Vi không hề để ý, chém ra từng kiếm một, nhưng đều bị nắm đấm của Thái Dương Thần chặn đứng.

Bọn hắn đánh từ bên trái tới bên phải, từ phía trên xuống phía dưới, lại từ phía dưới trở lại trên không trung.

Sức mạnh cường đại giống như gợn sóng điên cuồng khuếch tán.

Toàn bộ khu vực Lục gia phải thừa nhận đả kích từ sức mạnh đáng sợ kia.

Tấm màn đen dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị công phá.

Oanh!

Sau một lần giao phong, Thái Dương Thần và Lục Vô Vi riêng phần mình lùi về phía sau một chút.

Lúc này hai tay Thái Dương Thần đã bị thương, máu tươi nhỏ xuống từ trên nắm đấm, nhưng mà Thái Dương Thần không hề quan tâm.

Hắn nhìn Lục Vô Vi rồi nói:

“Chỉ có như vậy sao? Dù ngươi có lưu thủ, nhưng dù sao vẫn quá yếu.”

Lục Vô Vi không nói gì.

Thái Dương Thần cũng không thèm để ý, nói tiếp:

"Thế thì ta sẽ dùng hết toàn lực tập trung vào một kích cuối cùng này. Hãy để ta nhìn một chút, cực hạn của ngươi ở đâu.

Chiêu thức của ngươi ta đã lĩnh giáo qua, rất mạnh, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi."

Lần này Thái Dương Thần không chờ Lục Vô Vi phản ứng lại, mà trực tiếp nhảy lên cao, hắn đứng ở trên không quan sát mặt đất.

Giây phút này trên người hắn xuất hiện một vệt ánh sáng, hoặc có thể nói là hắn đã trực tiếp hóa thành một vệt ánh sáng.

Ánh sáng này chói mắt giống như mặt trời, nhưng mặt trời này lại không hề chiếu rọi đến nơi khác, mà ngắm thẳng vào khu vực Lục gia và Đại trưởng lão Lục gia.

Phảng phất muốn đốt cháy khu vực Lục gia thành hư vô.

Lục Vô Vi nhìn đạo ánh sáng này, chậm rãi buông kiếm trong tay xuống.

Trong đại điện, Tam trưởng lão nhìn lên không trung rồi chau mày, luôn cảm thấy Đại trưởng lão không bình thường.

Ngay khi hắn đang nghi ngờ, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tiểu nữ hài, chính là Nhị trưởng lão.

Ngay khi nhìn thấy Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão lập tức đứng lên, cung kính nói:

“Nhị trưởng lão.”

“Nhìn cho kỹ, sắp bắt đầu rồi. Thực lực của ngươi không đủ, ta tới giúp ngươi hộ pháp, đầy đủ cho ngươi thấy rõ tất cả.” Nhị trưởng lão ngẩng đầu nhìn lên không trung, nói.

Tam trưởng lão không hiểu lắm.

Lúc này Nhị trưởng lão quay đầu nhìn về phía Tam trưởng lão, nói:

“Ngươi quên câu nói trước đó rồi sao? Nếu Thái Dương Thần dám tới...”

Tam trưởng lão chỉ nghe xong nửa câu trên, cả người bỗng ngây ra.

Thậm chí có chút khó mà tin nổi.

Tất nhiên hắn biết nửa câu sau là gì, nhưng hắn vẫn đợi Nhị trưởng lão nói ra, đùng dể xác nhận không phải do chính mình không nghĩ nhiều.

“Như vậy nơi đây sẽ không còn Thái Dương Thần.” Nhị trưởng lão nói ra nửa câu sau.

“Thế nhưng mà, chỉ có phân thân của Thái Dương Thần tới.” Tam trưởng lão nói.

“Vậy thì hắn cũng không phải là Thái Dương Thần rồi?” Nhị trưởng lão hỏi một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía không trung, nói tiếp:

“Nhìn kỹ, đừng chớp mắt.”

Lúc này rất nhiều người đều đang nhìn Đại trưởng lão, bọn hắn muốn xem thử Đại trưởng lão Lục gia sẽ ứng đối như thế nào, sẽ bộc phát ra thực lực như thế nào.

Nhưng làm cho tất cả mọi người không hiểu chính là, Đại trưởng lão Lục gia lại buông kiếm trong tay xuống.

Ngay khi bọn hắn chau mày, thân ảnh của Lục Vô Vi đã biến mất.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi đó, trực tiếp biến mất khỏi chỗ cũ.

Bọn hắn đều sững sờ. Đợi đến lúc tìm thấy Lục Vô Vi, bọn hắn phát hiện Lục Vô Vi lại ở ngay trước mặt Thái Dương Thần.

Lần này hắn không hề dùng kiếm, mà chỉ vươn một ngón tay ra.

“Lục Vô Vi đang làm gì?” Ngưng Hạ hoàn toàn không hiểu.

Thái Dương Thần dùng đại chiêu, ngươi không ra thì cũng thôi, còn chạy đến trước mặt đại chiêu để đánh?

Nhưng rất nhanh Ngưng Hạ đã ngây người.

“Chuyện này, chuyện này sao có thể?”

Lúc này một ngón tay của Lục Vô Vi điểm vào mi tâm của Thái Dương Thần. Trong nháy mắt khi một chỉ này điểm tới, tất cả sức mạnh đang bộc phát trên người Thái Dương Thần đều co rút trở về.

Giống như bị áp chế vậy.

“Chuyện này, làm sao có thể?” Thái Dương Thần cảm thấy được sức mạnh của mình bị cưỡng chế nhét trở về thân thể.

Loại cảm giác này khó chịu đến tận cùng, mà đối phương phải có sức mạnh đến cỡ nào mới có thể làm được một bước này?

Lúc này Lục Vô Vi nhìn Thái Dương Thần, nói:

“Cuối cùng đã tìm được.”

“Ngươi có ý gì?” Thái Dương Thần không thể hiểu được Lục Vô Vi đang nói về cái gì.

Hắn đang tìm cái gì?

Ngay khi Thái Dương Thần vừa mới hỏi vấn đề này, hắn đã thấy Lục Vô Vi trước mắt dần biến mất. Sau khi Lục Vô Vi biến mất, một đạo kiếm ý xuất hiện từ vị trí của hắn.

Đạo kiếm ý này làm cho Thái Dương Thần có chút hãi hùng khiếp vía.

Phảng phất chỉ cần kiếm ý này chém về phía hắn, chắc chắn hắn sẽ phải chết không nghi ngờ.

Nhưng càng làm cho Thái Dương Thần khó có thể tiếp nhận chính là, bây giờ hắn mới phát hiện, Lục Vô Vi đánh nhau với hắn lâu như vậy chỉ là một đạo kiếm ý.

Mà lại còn tương xứng với hắn.

“Sao lại có thể như thế? Làm sao ta lại không hề phát hiện ra chút gì chứ.”

Kiếm ý này không hề đáp lại hắn, mà chỉ chủ động chém về phía sau hắn.

Kiếm ý chém ra, thiên địa chấn động, sau đó thiên địa xuất hiện một vết nứt.

Một kiếm khai thiên.

Vết nứt này càng lúc càng lớn, khuếch trương càng lúc càng nhanh.

Tất cả mọi người đều ngây dại, không ai trong bọn hắn phát hiện ra Lục Vô Vi kia chỉ là một đạo kiếm ý, càng không biết kiếm ý này muốn làm gì.

Nhưng rất nhanh bọn hắn đã biết.

Hoặc có thể nói Thái Dương Thần là người thứ nhất biết.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment