Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 240 - Chương 240: Một Kiếm

Chương 240: Một Kiếm Chương 240: Một Kiếm

“Lục Vô Vi, ngươi muốn làm gì?”

Trên mặt Thái Dương Thần hiện đầy khói mù.

Hắn cảm nhận được, là khí tức của bản thể.

Kiếm ý kia trực tiếp bổ ra thông đạo liên thông với vị trí nơi bản thể của hắn.

Vào lúc này Thái Dương Thần mới biết được, tại sao Lục Vô Vi lại đồng ý đánh cược với hắn, cũng biết vì sao Lục Vô Vi vẫn luôn lưu thủ.

Lục Vô Vi đang cố ý kéo dài thời gian.

Cho tới bây giờ mục tiêu của đối phương cũng không phải là phân thân của mình, mà là bản thể đang ngủ say ở nơi xa.

Đột nhiên đưa ra đánh cược, đúng là cơ hội đưa tới cửa.

Làm sao Lục Vô Vi lại từ chối chứ?

“Đáng chết.”

"Lục Vô Vi, ngươi biết mình đang làm gì không? Bản thể của ta mặc dù đang ngủ say, nhưng chỉ cần xuất hiện ở đây, toàn bộ khu vực Lục gia của ngươi đều sẽ bị thần hỏa của ta đốt cháy hầu như không còn.

Ngươi đang chơi với lửa đó."

Lúc này ánh lửa bắt đầu tràn ra từ trong cái khe kia.

Cảnh tượng bên trong hiện lên, đó là một biển lửa vô tận, liệt diễm đốt cháy vạn vật, không có bất kỳ vật chất nào tồn tại.

Mà ở giữa biển lửa này có một pho tượng to lớn, hắn đứng ở nơi đó giống như Thần Linh, biển lửa thần phục dưới chân hắn.

Hắn chính là Thái Dương Thần đang ngủ say.

Thấy cảnh này, những người đứng ngoài quan sát đều có vẻ không thể tưởng tượng được. Bản thể của Thái Dương Thần xuất hiện, như vậy thì không phải chỉ là thăm dò sơ qua thôi.

Lục Vô Vi điên rồi sao?

Khu vực Lục gia sẽ vì vậy mà hủy diệt.

Lúc này phân thân của Thái Dương Thần đã không thể nào động đậy, hắn nhìn chằm chằm vào chỗ sâu của Lục gia rồi nói:

"Lục Vô Vi, ngươi đã nghĩ kỹ chưa.

Ngươi chịu được bản thể của ta giáng lâm sao?"

Lúc này ánh lửa bắt đầu tràn ra, đây là sức mạnh thuộc về bản thể của Thái Dương Thần.

Ngọn lửa này có thể thiêu đốt không gian, không gian trên bầu trời Lục gia đều đang vặn vẹo.

Rất nhanh hỏa diễm bắt đầu lan tràn về phía khu vực Lục gia. Nếu để cho hỏa diễm lan tràn khắp khu vực Lục gia, như vậy không cần Thái Dương Thần động thủ, nơi đây sẽ triệt để trở thành tro tàn.

Phân thân của Thái Dương Thần không tin Lục Vô Vi sẽ tùy ý để khu vực Lục gia hủy diệt. Dù Lục Vô Vi tìm tới bản thể của hắn thì làm được gì?

Chính vào lúc này, Thái Dương Thần cảm thấy một trận gió thổi tới.

Hắn có chút hiếu kỳ, dưới uy thế của bản thể, sẽ không có gió có thể thổi đến mới đúng.

Sau đó Thái Dương Thần phát hiện trận gió bắt đầu thổi về phía bản thể của hắn.

Gió nhẹ nhàng thổi, toàn bộ khu vực Lục gia đều có thể cảm nhận được trận gió nhẹ này thổi đến.

Lúc gió nhẹ thổi về phía hỏa diễm của Thái Dương Thần, hỏa diễm thuộc về bản thể này đã yên lặng dập tắt.

Phảng phất ánh nến yếu kém gặp phải gió nhẹ ngoài cửa sổ.

Chỉ trong thời gian ngắn, ánh lửa tràn ra từ bản thể Thái Dương Thần đều bị gió nhẹ dập tắt.

Thái Dương Thần nhìn thấy tất cả với vẻ không thể tin nổi, làm sao lại thế?

Lục Vô Vi làm thế nào vậy?

Đừng nói là hắn, tất cả những người đứng ngoài quan sát đều không thể hiểu đã có chuyện gì xảy ra.

Lúc này Lục Vô Vi lại nói chỉ là kiếm khí, bọn hắn tin sao?

Không thể nào!

Thứ này giống với trước đó diệt đi sức mạnh của Thái Dương Quyền Trượng.

Lục Vô Vi thật sự nắm giữ thứ mà bọn hắn không thể nào hiểu được.

Nhưng hình như vô hại đối với bọn hắn.

Đang lúc tất cả đều đang kinh ngạc, mọi người lại cảm thấy một chút dị dạng, sau đó tất cả mọi người bao gồm cả Thái Dương Thần đều vô thức nhìn về phía nơi cao nhất trong khu vực Lục gia.

Lần đầu tiên bọn hắn nhìn sang, nơi đó không có một ai.

Nhưng chắc chắn là có người.

Chắc chắn.

Lục Vô Vi.

Trong đầu tất cả mọi người hiện lên cái tên này, nhưng không có người nào có thể nhìn thấy hắn.

Đây mới thật sự là Lục Vô Vi?

"Lục Vô Vi? Ngươi chắc chắn muốn khai chiến với bản thể của ta sao?

Đánh nhau ở đây, Lục gia ngươi chịu nổi không?" Thái Dương Thần nhìn chằm chằm vào vị trí của Lục Vô Vi, trầm giọng nói.

Vấn đề của Thái Dương Thần không được trả lời.

Lúc này trên bầu trời Lục gia vang lên một giọng nói thong thả:

“Là tự ngươi tỉnh lại, hay để ta giúp ngươi tỉnh lại?”

Đối với câu trả lời của Lục Vô Vi, Thái Dương Thần cảm nhận được tức giận:

“Lục Vô Vi, ngươi đúng là cuồng vọng không gì sánh được, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao?”

“Xem ra ngươi lựa chọn cái sau.” Giọng nói thong thả lại vang lên.

Lần này Thái Dương Thần còn chưa kịp trả lời, một đạo kiếm quang đột nhiên lóe lên.

Khi hắn phát hiện ra thì kiếm quang này đã xuyên thấu thân thể của hắn, sau đó trực tiếp đánh về phía bản thể.

Oanh một tiếng, kiếm quang rơi vào bên trên bản thể, tiếp đó tượng đá bắt đầu vỡ ra.

Thấy cảnh này, lại cảm giác được phân thân sắp mẫn diệt, Thái Dương Thần đột nhiên cười nói:

"Lục Vô Vi, đã như vậy thì bản Thần sẽ theo mong muốn của ngươi.

Mặc dù bản Thần cưỡng ép thức tỉnh, nhưng cũng đầy đủ đánh với ngươi một trận."

Nói xong câu đó, phân thân của Thái Dương Thần xuất hiện một vết kiếm, sau đó ầm ầm vỡ nát, cuối cùng biến mất không còn tăm tích.

Mà theo phân thân Thái Dương Thần vỡ nát, bản thể Thái Dương Thần bắt đầu xuất hiện ánh lửa.

Phần đá bên ngoài thân thể của hắn đang nhanh chóng rơi xuống.

Chỗ rơi xuống nhanh nhất chính là phần đá chỗ đôi mắt.

Lúc này Thái Dương Thần mở hai mắt ra.

Ngay lập tức ánh sáng của hắn chiếu rọi khắp thiên địa.

Ngày đêm nghịch chuyển, mặt trời chói chang trên bầu trời.

Dáng người to lớn của Thái Dương Thần hiện ra ở trước mắt tất cả mọi người. Hắn bước từng bước một ra khỏi nơi bế quan, cuối cùng đứng sừng sững trên bầu trời Lục gia.

“Lục Vô Vi, bản Thần đã tới. Nếu ngươi muốn đánh, bản Thần sẽ đánh với ngươi, để xem thử Lục gia ngươi có diệt vong hay không.”

“Ngươi sai rồi.” Giọng nói thong thả truyền đến:

“Chúng ta không đánh được.”

Thái Dương Thần cười ha ha:

“Không đánh được? Lục Vô Vi, ngươi cho rằng bản Thần đến ngắm cảnh sao?”

Lúc này Thái Dương Thần dự định xuất thủ. Không đánh được?

Không, bây giờ Lục Vô Vi không muốn đánh cũng phải đánh.

Mà vào lúc hắn sắp xuất thủ, hắn nghe được một tiếng cheng. Nếu như hắn không đoán sai, đây là âm thanh kiếm ra khỏi vỏ.

Sau đó hắn thấy được một đạo kiếm quang.

Trong nháy mắt khi đạo ánh sáng này xuất hiện, Thái Dương Thần cảm thấy toàn bộ thế giới đều bị một kiếm này bao trùm, một kiếm này là trời là đất, là thiên địa vạn vật.

Hắn phát hiện ở dưới một kiếm này, mình lại không thể nào động đậy được.

Một kiếm này xuất hiện ở giữa thiên địa, trong khoảnh khắc nó xuất hiện, thiên địa thất sắc, nhật nguyệt vô quang, vạn vật yên tĩnh.

Kiếm quang chợt lóe lên, cuối cùng thiên địa khôi phục lại bình tĩnh, vạn vật quy về bình thường.

Sau đó lại có một tiếng cheng xuất hiện.

Là âm thanh kiếm vào vỏ.

Tiếp đó là một giọng nói truyền đến:

“Ngươi không có cơ hội động thủ thì làm sao có thể đánh?”

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment