Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 241 - Chương 241: Vô Địch Đương Thời

Chương 241: Vô Địch Đương Thời Chương 241: Vô Địch Đương Thời

Thái Dương Thần ngửa đầu duy trì tư thế nhìn một kiếm kia chém xuống, trong con mắt của hắn lộ ra vẻ rung động và hoảng sợ.

“Làm sao có thể? Làm sao ngươi lại mạnh như vậy?”

Giết ta có chỗ tốt gì đối với ngươi?"

"Lục gia ta đã từng nói, khi Thái Dương Thần giáng lâm đến Lục gia, thế thì nơi đây sẽ không còn Thái Dương Thần.

Các ngươi cho rằng lời nói của Lục gia là gió thoảng bên tai à?" Giọng nói này tiếp tục truyền đến.

Nhưng vẫn một mực không thể phát hiện ra tung tích của người này.

Oanh!!

Dáng người to lớn của Thái Dương Thần vỡ nát một nửa. Hắn nhìn về phía Lục Vô Vi, nói:

“Ngươi không lo lắng sao? Không sợ bị Thần Chúng ta vây công sao?”

Gió nhẹ thổi qua, phảng phất có ai đó muốn quay người rời đi.

Sau đó giọng nói kia vang lên, có vẻ đang dần đi xa:

“Bọn hắn, dám đến sao?”

Thái Dương Thần nhìn Lục Vô Vi rời đi, lại nhìn thân thể vỡ nát của mình, nhìn ý thức của bản thân đang mẫn diệt.

Hắn không hề nghĩ đến thần cách của mình sẽ vỡ nát ở chỗ này, cũng không thể nào nghĩ đến việc sinh mệnh của mình sẽ tàn lụi ở nơi đây.

Càng không thể nào nghĩ đến, Đại trưởng lão Lục Vô Vi của Lục gia có thể mạnh đến mức đó.

Hắn, không nên tới làm chim đầu đàn.

Còn việc Thần Chúng sẽ tới hay không?

Không thể nào, đương thời không có người nào là đối thủ của Lục Vô Vi, không ai dám tới.

Mặc kệ là Tiên Đình hay là Phật Môn, không có bất kỳ một người nào có thể địch nổi.

Lục Vô Vi quá quá mạnh.

“Ta không cam lòng.” Khóe miệng Thái Dương Thần phun ra câu nói sau cùng.

Sau đó thân thể triệt để tiêu tán ở trên bầu trời.

Trận thăm dò này lấy kết cục Thái Dương Thần nhanh chóng vẫn lạc mà hạ màn.

...

Đại điện Lục gia, Tam trưởng lão nhìn lên bầu trời, trong mắt lộ ra một tia cuồng nhiệt và sùng bái giống lúc còn nhỏ.

Hắn đã sùng bái Đại trưởng lão từ nhỏ, hôm nay có thể nhìn thấy Đại trưởng lão xuất thủ, thật sự làm cho hắn rất cao hứng.

“Thấy rõ ràng rồi chứ?” Giọng nói của Nhị trưởng lão đột nhiên vang lên.

Tam trưởng lão thu liễm tất cả suy nghĩ, sau đó cung kính nói:

“Thấy rõ ràng.”

“Hãy lĩnh ngộ thật tốt, loại cơ hội này không nhiều.” Nói xong, Nhị trưởng lão xoay người rời đi.

Sau đó biến mất khỏi đại điện.

Tam trưởng lão không chần chờ, lựa chọn trở về bế quan mấy ngày. Trận chiến này hắn nhìn rất rõ ràng, nhưng lại xem không hiểu, tuy nhiên trong lòng vẫn có cảm giác.

Bên trong tiểu trấn Thu Vân, Đau Răng Tiên Nhân chau mày, nói:

“Tiểu huynh đệ Đại Hộ, ngươi thấy thế nào?”

“Tổ tông nhà Cẩu Gia có uy năng cỡ này, là chuyện rất bình thường mà.” Cẩu Tử nhặt đùi gà rơi xuống đất lên, bình tĩnh gặm tiếp.

Đau Răng Tiên Nhân gật gật đầu, tiểu huynh đệ Đại Hộ nói cực phải.

Dù sao cũng là tổ tông của tiểu huynh đệ Lục Thủy.

Có một số chuyện làm cho người khác không thể lý giải, là chuyện đương nhiên.

Nhưng bây giờ có thể ngủ, hai ngày nữa hắn còn phải tiếp tục đi xem răng.

Bác sĩ nói thức đêm dễ gây nên đau răng, tốt nhất đừng thức đêm.

...

Xảo Vân tông, Ngưng Hạ vỗ vỗ ngực.

Có thể là do ngực quá dày, cho nên vừa rồi nàng có chút không thở nổi.

Được rồi, nàng bị hù dọa, bị hù đến mức thiếu chút nữa không thể thở được.

Nhưng rất nhanh nàng đã bình thường trở lại:

“Còn may, còn may! Trước kia hắn đối phó ta chỉ cần một kiếm, bây giờ vẫn chỉ là một kiếm, ta không hề thụt lùi.”

Nhưng mà một kiếm vừa mới đúng là quá đáng sợ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Lục Vô Vi lại cường đại như vậy.

Rõ ràng đều ở cùng một cảnh giới, nhưng chênh lệch này lại quá khoa trương.

Hồng Tố cũng cảm thấy đáng sợ, nàng không thể nào tưởng tượng được, lão tổ lại có thể chống được một kiếm của người này.

Ba chiêu bị thua, tuyệt đối là vinh quang vô thượng.

Khó trách đời đời đều lưu truyền ba chiêu mới thua.

Địa giới của ma tu, Chiến Vô Ảnh nhìn trên không trung với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.

Cơ thể hắn có chút rung động, nắm đấm siết chặt suýt chút nữa đã không khống chế được mà phản kích lại theo bản năng.

Một kiếm vừa rồi, chỉ uy thế đã ép hắn ra tay phản kháng theo bản năng.

Hơn nữa cảm giác này là cảm giác tim đập mạnh đã lâu không gặp.

Đối mặt với một kiếm kia, hắn lại không nắm chắc phần thắng.

Chiến Vô Ảnh nhìn về phía Lục gia, trầm thấp tự nói:

"Là ta coi thường ngươi, cuối cùng sẽ có một ngày ta phải đường đường chính chính đánh bại ngươi."

Sau đó Chiến Vô Ảnh bắt đầu bình tĩnh lại.

"Xem ra cần giữ lại phương án trực diện nhằm vào Lục gia, hi vọng những người này không làm chuyện gì ngu xuẩn."

Trong lòng nghĩ vậy, Chiến Vô Ảnh lại ngẩng đầu nhìn về phía trên bầu trời, hắn phát hiện tinh thần có gì đó không ổn.

"Bên phía Tinh Ti xảy ra vấn đề, hay là đã nhìn thấy đáp án?"

Nhưng hắn trước sau không nhận được cầu viện của Tinh Ti, cho nên cũng không vội.

...

Sau khi nhìn thấy Lục Vô Vi ra tay, sâu bên trong Đạo Tông im lặng rất lâu, cuối cùng truyền ra tiếng tự nhủ:

"Đạo Tông ta đã qua lại thân thiết với Lục gia suốt nhiều thế hệ, cũng không nên tranh chấp."

Vị tồn tại cổ xưa này đã không muốn ra khỏi cấm địa, cũng không muốn ra ngoài gặp người của Lục gia.

...

Trên mặt hồ, Băng Hải Nữ Thần nhìn về phía Lục gia rồi dần dần tiến vào trong sông băng.

"Thái Dương Thần ngã xuống, thần cách của hắn trống rỗng rồi. Chỉ có thể chờ đợi Thái Dương Thần mới sinh ra."

"Lục gia sao? Xem ra bảy đại Chủ thần chưa hoàn toàn sống lại hết, không thể đối địch trực diện được."

"Viễn cổ có cường giả trấn áp Tiên Quân Tiên Đình, Cổ Phật Phật Môn. Hiện tại cũng có thiên kiêu, Chủ thần Thần Chúng khó có thể ra sức."

"Đế Tôn chưa tỉnh, Phật Đà không ra, Chân Thần không hiện, Lục Vô Vi có thể xem như là vô địch."

"Nhưng hai tay khó địch nổi bốn tay. Chờ chúng ta thức tỉnh xong, một Lục Vô Vi, một Lục gia khó thành chuyện lớn."

Lúc này, Băng Hải Nữ Thần hoàn toàn tiến vào trong hồ.

Một vài chuyện nhằm vào Lục gia từ mặt bên sẽ có những người khác hoàn thành, không cần nàng nhắc nhở và tham gia.

Bây giờ tất cả mọi người đã biết việc mau chóng làm cho thế lực mỗi người thức tỉnh mới là chuyện quan trọng, cũng sớm biết phía sau đó là gì.

Thái Dương Thần không phải hi sinh uổng phí, ít nhất đã khiến cho bọn họ hiểu rõ tạm thời không thể động vào Lục gia.

Sau khi Lục Thủy nghe được câu nói kia liền nhíu mày. Những lời này nhìn như có lượng tin tức không nhỏ, nhưng chẳng hề có tác dụng gì với hắn.

Sau đó hắn lại muốn qua kiểm tra xem xét phiến đá này, xem trên đó rốt cuộc có gì.

Hơn nữa hắn luôn cảm thấy phiến đá này có lực lượng đặc biệt, cho người ta một loại cảm giác vượt qua thời không, lại thật sự không chân thật.

Phiến đá lời tiên đoán quả nhiên không phải là phiến đá bình thường.

Sau đó Lục Thủy tiếp tục thử thu lấy tin tức từ trong phiến đá. Phiến đá này cũng không phải là bản thể, hắn không có cách nào nhìn thấy chữ viết trên đó, chỉ có thể dùng tâm thần quan sát.

Với cách này có thể nhận được một ít tin tức từ trong đó, chuyện sẽ nhận được gì lại không thể khống chế.

Lục Thủy rất nhanh đã nghe được có âm thanh mới giống như tiếng sấm.

Ầm ầm!!!

Tiếng sấm nổi lên bốn phía, tiếng sấm này cho Lục Thủy một cảm giác khác thường.

Tiếp theo lại nghe được có tiếng khóc "Oa oa oa".

Đó là tiếng trẻ sơ sinh khóc.

Lục Thủy lập tức nghe được có tiếng một người đang khóc lóc hò hét, tuyệt vọng và đau khổ lạ thường, đó là giọng nói của người đàn ông.

Lục Thủy có chút không hiểu, sau đó hắn muốn nhìn thấy hình ảnh từ trong đó. Rất nhanh hắn đã nhìn thấy một hình ảnh rất mơ hồ, không biết là trong phòng hay ở đâu.

Trong hình có ba người, một người nằm ôm đứa trẻ sơ sinh, một người quỳ ở bên cạnh đầy tuyệt vọng.

Lục Thủy muốn nhìn thấy hình dáng của ba người bọn họ.

Địa giới của ma tu, Chiến Vô Ảnh nhìn trên không trung với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.

Cơ thể hắn có chút rung động, nắm đấm siết chặt suýt chút nữa đã không khống chế được mà phản kích lại theo bản năng.

Một kiếm vừa rồi, chỉ uy thế đã ép hắn ra tay phản kháng theo bản năng.

Hơn nữa cảm giác này là cảm giác tim đập mạnh đã lâu không gặp.

Đối mặt với một kiếm kia, hắn lại không nắm chắc phần thắng.

Chiến Vô Ảnh nhìn về phía Lục gia, trầm thấp tự nói:

"Là ta coi thường ngươi, cuối cùng sẽ có một ngày ta phải đường đường chính chính đánh bại ngươi."

Sau đó Chiến Vô Ảnh bắt đầu bình tĩnh lại.

"Xem ra cần giữ lại phương án trực diện nhằm vào Lục gia, hi vọng những người này không làm chuyện gì ngu xuẩn."

Trong lòng nghĩ vậy, Chiến Vô Ảnh lại ngẩng đầu nhìn về phía trên bầu trời, hắn phát hiện tinh thần có gì đó không ổn.

"Bên phía Tinh Ti xảy ra vấn đề, hay là đã nhìn thấy đáp án?"

Nhưng hắn trước sau không nhận được cầu viện của Tinh Ti, cho nên cũng không vội.

...

Sau khi nhìn thấy Lục Vô Vi ra tay, sâu bên trong Đạo Tông im lặng rất lâu, cuối cùng truyền ra tiếng tự nhủ:

"Đạo Tông ta đã qua lại thân thiết với Lục gia suốt nhiều thế hệ, cũng không nên tranh chấp."

Vị tồn tại cổ xưa này đã không muốn ra khỏi cấm địa, cũng không muốn ra ngoài gặp người của Lục gia.

...

Trên mặt hồ, Băng Hải Nữ Thần nhìn về phía Lục gia rồi dần dần tiến vào trong sông băng.

"Thái Dương Thần ngã xuống, thần cách của hắn trống rỗng rồi. Chỉ có thể chờ đợi Thái Dương Thần mới sinh ra."

"Lục gia sao? Xem ra bảy đại Chủ thần chưa hoàn toàn sống lại hết, không thể đối địch trực diện được."

"Viễn cổ có cường giả trấn áp Tiên Quân Tiên Đình, Cổ Phật Phật Môn. Hiện tại cũng có thiên kiêu, Chủ thần Thần Chúng khó có thể ra sức."

"Đế Tôn chưa tỉnh, Phật Đà không ra, Chân Thần không hiện, Lục Vô Vi có thể xem như là vô địch."

"Nhưng hai tay khó địch nổi bốn tay. Chờ chúng ta thức tỉnh xong, một Lục Vô Vi, một Lục gia khó thành chuyện lớn."

Lúc này, Băng Hải Nữ Thần hoàn toàn tiến vào trong hồ.

Một vài chuyện nhằm vào Lục gia từ mặt bên sẽ có những người khác hoàn thành, không cần nàng nhắc nhở và tham gia.

Bây giờ tất cả mọi người đã biết việc mau chóng làm cho thế lực mỗi người thức tỉnh mới là chuyện quan trọng, cũng sớm biết phía sau đó là gì.

Thái Dương Thần không phải hi sinh uổng phí, ít nhất đã khiến cho bọn họ hiểu rõ tạm thời không thể động vào Lục gia.

Sau khi Lục Thủy nghe được câu nói kia liền nhíu mày. Những lời này nhìn như có lượng tin tức không nhỏ, nhưng chẳng hề có tác dụng gì với hắn.

Sau đó hắn lại muốn qua kiểm tra xem xét phiến đá này, xem trên đó rốt cuộc có gì.

Hơn nữa hắn luôn cảm thấy phiến đá này có lực lượng đặc biệt, cho người ta một loại cảm giác vượt qua thời không, lại thật sự không chân thật.

Phiến đá lời tiên đoán quả nhiên không phải là phiến đá bình thường.

Sau đó Lục Thủy tiếp tục thử thu lấy tin tức từ trong phiến đá. Phiến đá này cũng không phải là bản thể, hắn không có cách nào nhìn thấy chữ viết trên đó, chỉ có thể dùng tâm thần quan sát.

Với cách này có thể nhận được một ít tin tức từ trong đó, chuyện sẽ nhận được gì lại không thể khống chế.

Lục Thủy rất nhanh đã nghe được có âm thanh mới giống như tiếng sấm.

Ầm ầm!!!

Tiếng sấm nổi lên bốn phía, tiếng sấm này cho Lục Thủy một cảm giác khác thường.

Tiếp theo lại nghe được có tiếng khóc "Oa oa oa".

Đó là tiếng trẻ sơ sinh khóc.

Lục Thủy lập tức nghe được có tiếng một người đang khóc lóc hò hét, tuyệt vọng và đau khổ lạ thường, đó là giọng nói của người đàn ông.

Lục Thủy có chút không hiểu, sau đó hắn muốn nhìn thấy hình ảnh từ trong đó. Rất nhanh hắn đã nhìn thấy một hình ảnh rất mơ hồ, không biết là trong phòng hay ở đâu.

Trong hình có ba người, một người nằm ôm đứa trẻ sơ sinh, một người quỳ ở bên cạnh đầy tuyệt vọng.

Lục Thủy muốn nhìn thấy hình dáng của ba người bọn họ.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment