"Tiên Đình là thế lực rất cổ xưa, hơn nữa đã sớm biến mất ở trong dòng sông lịch sử, mờ nhạt trong phạm vi tầm nhìn của tu chân giả, nhưng gần đây hình như lại có dấu hiệu phát triển trở lại.
Một vài chỗ kỳ quái chung quy đều có liên quan đến Tiên Đình.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một vị Tiên Quân bị giết, điều này đã chứng tỏ Tiên Đình không chỉ còn tốt, thực lực cũng không yếu." Có người mở miệng phân tích.
"Lạc đà chết còn lớn hơn ngựa. Nếu Ẩn Thiên Tông thật sự cõng cái nồi này, như vậy xui xẻo nhất định là bốn người chúng ta.
Giờ không tìm được Tông chủ, tìm những người khác cũng vô dụng, cho nên tìm bốn người chúng ta là thích hợp nhất." Là một giọng nữ.
"Vậy các ngươi quen biết với Tiên Đình sao? Các ngươi cảm thấy ai sẽ là tìm tới chúng ta?
Phải biết không phải ai cũng có khả năng gây khó dễ cho bốn người chúng ta.
Cường long không ép được địa đầu xà, cho dù là Tiên Đình khó lường, cũng không dám trực tiếp đối đầu với Ẩn Thiên Tông chúng ta.
Trừ khi bọn họ khôi phục lại thực lực.
Lại nói, cho dù bọn họ có nắm chắc, không phải chúng ta còn có Tông chủ à?" Vị ăn phân kia mở miệng nói.
"Ngươi muốn nói gì?" Là giọng nữ.
"Bọn họ dám đến thì đưa bọn họ lên bí giám, Tông chủ có thể để cho Lục Thủy vào danh sách hộ khách, tất nhiên cũng có thể nhìn thấy người trong danh sách.
Nếu chẳng may Tông chủ tâm huyết dâng trào, không chừng người của Tiên Đình sẽ chẳng còn." Vị ăn phân kia mở miệng nói.
Lần này không có một ai phản đối, lựa chọn suy ngẫm một lát.
"Không phản đối, đối địch với Ẩn Thiên Tông chúng ta thì nhất định phải lên bí giám. Nhưng ta kiến nghị vì an toàn, trong khoảng thời gian này, trước tiên tổ đội rời khỏi đây để quan sát động tác của Tiên Đình, sau đó cố gắng chuyển tài nguyên vào địa điểm mới của tông môn, chỉ để lại ít đồ trang trí là được." Có người nói.
"Đồng ý, vậy tập hợp đội thế nào?" Giọng nữ.
"Như cũ."
"Ta cảm thấy..."
"Được, lập tức hành động, chúng ta đi qua bên kia trước."
"Các ngươi bảo trọng."
Trong bốn người lập tức có hai người rời đi.
Hai người còn lại nhìn nhau.
"Ta lại không ăn phân, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Ha ha."
...
Lục Thủy nhìn Tinh Ti Tiên Quân biến mất, từ đầu tới cuối hắn đều không hỏi thăm chuyện Dự Ngôn Thạch Bản. Có lẽ đối phương đã nhìn thấy nhưng không có khả năng nói ra. Cho nên có hỏi không chỉ không nhận được đáp án, ngược lại sẽ lộ ra chuyện hắn biết Dự Ngôn Thạch Bản.
Người của Tiên Đình có ấn ký đặc biệt, có một số việc dễ dàng bị ghi chép lại.
Cho nên để tránh cho bọn họ càng coi trọng Dự Ngôn Thạch Bản hơn, Lục Thủy không định hỏi người của Tiên Đình về vấn đề này.
Ít nhất bây giờ sẽ không nhắc tới.
Nhưng sau này thực lực đủ lại không sao.
Nghĩ vậy, Lục Thủy lại định đi thẳng về. Điều hắn muốn biết thì đã biết, đám người Lạc Phong cũng được cứu, không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Nhưng hắn thật sự không định giết Tinh Ti này.
Không phải vì nhân từ mà do thực lực bị hạn chế, muốn giết người cơ bản là không có khả năng.
Nhưng chuyện phát triển có đôi khi giống như một vở kịch, mình cho rằng không giết chết được, trái lại chưa ra tay, chỉ đứng ở đó đã giết chết đối phương.
Đúng là tạo hóa trêu người.
Đổi lại là loại Tiên Quân khác sẽ không đến mức như vậy.
Đương nhiên, nếu là Tiên Quân khác hẳn không có thực lực có thể giải được Dự Ngôn Thạch Bản.
"Lại nói tiếp, vừa rồi dường có con mắt như ẩn như hiện nhìn vào?"
Sau đó thân hình Lục Thủy biến mất, thần thức bắt đầu trở về.
Nếu không phải giữ lại sức mạnh thiên địa, hắn muốn trở lại sẽ phải chịu giày vò một lúc.
Sức mạnh tinh thần gần như đã biến mất hết, ảnh hưởng rất lớn tới việc hắn đi qua đi lại.
Chờ tới lúc Lục Thủy mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là ngân hà dưới chân. Lúc này hắn đã trở lại trong thân thể, vị trí đứng không xuất hiện bất kỳ thay đổi nào.
Chỉ là bên cạnh lại có thêm một người.
Là hòa thượng Không Kiến.
Lúc này vẻ mặt hòa thượng Không Kiến từ bi, toàn thân hắn phát ra phật quang, phật quang này còn chói mắt hơn phật quang bình thường rất nhiều, dường như đã được trải qua thử thách vậy.
Lục Thủy nhìn hắn, hắn tất nhiên cũng nhìn Lục Thủy.
"Hòa thượng lại có thể ra khỏi tâm ma của mình." Lục Thủy thu lại cánh tay giơ ra trước đó, có chút bất ngờ nói.
Hắn tất nhiên không sợ hòa thượng này đột nhiên đánh lén, sức mạnh thiên địa bên cạnh hắn cũng không phải ngồi không.
Nhưng hòa thượng này có thể ra khỏi tâm ma của mình đã là giỏi lắm rồi.
Hòa thượng Không Kiến nhìn Lục Thủy rồi nói:
"Thí chủ làm những chuyện như vậy, bần tăng tất nhiên biết được."
"Ồ?" Lục Thủy cười, có chút tò mò nói:
"Hòa thượng nói là chuyện nào?"
"Chuyện làm rối loạn quy tắc của Thái Dương Thần." Hòa thượng Không Kiến khẽ nói.
Lục Thủy ngẩng đầu liếc nhìn, phát hiện những người này đều bị ánh sáng bao phủ, rơi vào trong trạng thái tu luyện.
Lập tức Lục Thủy lại nhìn Không Kiến, nói:
"Vậy hòa thượng muốn thế nào?"
"Thí chủ đã nhập ma, ta muốn mời thí chủ theo bần tăng quay về Phật Môn một chuyến, chuẩn bị xóa đi tâm ma của thí chủ." Hòa thượng Không Kiến nhìn Lục Thủy, không hề kèm theo cảm xúc.
Nếu có, chính là vẻ mặt từ bi.
"Hòa thượng có chắc có thể dẫn ta đi không? Ta đã là tứ giai, hòa thượng cũng chỉ là tứ giai đi?" Lục Thủy trực tiếp thể hiện ra tu vi của mình.
Trong mắt Hòa thượng Không Kiến không hề kinh ngạc, chỉ bước tới một bước, nói:
"Tâm ma thí chủ ăn sâu tới mức hồ đồ ngu xuẩn rồi, vậy bần tăng chỉ có thể cứng rắn dẫn thí chủ quay về Phật Môn."
Khi hắn bước tới, La Hán Pháp Tướng đã xuất hiện, phật chưởng theo đó phát ra, trực tiếp công kích Lục Thủy.
Đối mặt với một chưởng không kém gì ngũ giai, Lục Thủy giơ một tay ra đối đầu.
Ầm một tiếng.
Bàn tay của Lục Thủy va chạm vào bàn tay của La Hán Pháp Tướng.
Lực lượng dao động rất lớn làm di chuyển Tinh Hà.
Một chưởng này không thể đẩy Lục Thủy lùi lại một bước nào, ngược lại, bàn tay của La Hán vỡ nát.
Lục Thủy nhìn hòa thượng Không Kiến, nói:
"Ngươi nhìn thấy, phải không?"
Nghe được câu này, trong mắt hòa thượng Không Kiến hiện ra chút khủng hoảng, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường:
"Thí chủ không cần nhiều lời. Hôm nay bần tăng nhất định phải đưa thí chủ về Phật Môn."
Hòa thượng Không Kiến nói xong, phật quang trên thân càng tăng mạnh, La Hán Pháp Tướng trông rất sống động, những vết nứt trước đó lập tức khôi phục lại như lúc đầu.
Sau đó hắn bắt đầu không ngừng tấn công Lục Thủy.
Lục Thủy nhìn hòa thượng tấn công nhưng không hề nhượng bộ, trái lại bước ra một bước lựa chọn chiến đấu gần với La Hán Pháp Tướng.
Sau đó chưởng đấu với chưởng, quyền đấu với quyền.
Tốc độ của bọn họ càng lúc càng nhanh, mức độ càng lúc càng lớn.
Lực lượng dao động cũng theo đó mà tăng lên.
-----
Dịch: MB_Boss