Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 250 - Chương 250: Ngài Đang Chà Đạp Tôn Nghiêm Của Ta, Như Thế Phải Thêm Tiền

Chương 250: Ngài Đang Chà Đạp Tôn Nghiêm Của Ta, Như Thế Phải Thêm Tiền Chương 250: Ngài Đang Chà Đạp Tôn Nghiêm Của Ta, Như Thế Phải Thêm Tiền

Vãn Nguyệt tiên tử nhìn chằm chằm vào Sơ Vũ, sau đó nói:

"Ngươi như vậy thì làm sao tìm được đạo lữ?

Vì việc này mà mấy người chúng ta đã buồn rất lâu.

Trên ban công có người là Kiếm Lạc tiên tử đúng không?

Có muốn sư tỷ nhờ sư phụ đi Kiếm Nhất Phong đề thân không?"

Sơ Vũ không hề bối rối, nhỏ giọng trả lời:

“Kiếm Lạc chanh chua, tâm địa ác độc, không thích hợp với Bách Hoa Cốc chúng ta.”

Kiếm Khởi ở bên cạnh có ý nghĩ muốn rút kiếm.

Vãn Nguyệt tiên tử đi đến ghế sô pha rồi đoan trang ngồi xuống, nói:

"Nếu ngươi thành thân thì tất nhiên sẽ không thể ở Bách Hoa Cốc, cho nên có thích hợp với Bách Hoa Cốc hay không cũng không có vấn đề gì.

Nhưng chuyện này có thể kéo dài, sư tỷ đến tìm ngươi là vì chuyện khác."

Sơ Vũ không hiểu, còn có chuyện gì đây?

“Đã sắp đến thời gian Giao Thuỷ Điện rồi?” Vãn Nguyệt đột nhiên hỏi.

Sơ Vũ không rõ ràng cho lắm, chỉ có thể gật đầu:

“Sư tỷ tới vì chuyện này?”

"Cũng không phải! Lần này tới là vì để ngươi đến Đông Lâm Sơn một chuyến, sau đó tìm một vị tiên tử ở trong đó, tiến hành so tài Trì Dũ Thuật với nàng.

Việc ngươi cần phải làm là, tặng chiến thắng cho nàng.

Để cho tốt, sư tỷ sẽ chuyển cho ngươi 100 đồng." Vãn Nguyệt tiên tử chân thành nói.

“Sư tỷ, không thể được.” Sau khi Sơ Vũ nghe xong, lập tức nói:

"Ngài cảm thấy 100 đồng có thể thu mua linh hồn của ta sao?

Ta cảm thấy ngài đang vũ nhục ta, đang chà đạp tôn nghiêm của ta.

Ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, một tân tinh sắp quật khởi của tu chân giới, ngài làm vậy là đang mạt sát tương lai của ta."

“200.”

“Sư tỷ, nói rõ chi tiết cho ta biết, mỹ đức nhún nhường để ta tới hoàn thành.”

200 đồng đã đủ tiền điện nước.

Lục Thủy nghe cuộc đối thoại của hai người kia, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Nhưng mà Đông Lâm Sơn kia, hình như hắn đã từng nghe nói qua.

Trên đó có thứ gì ăn ngon hoặc là khó ăn sao?

Chắc là không có.

Thế thì có cái gì chứ?

Lục Thủy cũng không cẩn thận nhớ lại, vẫn nên tiếp tục xem sách thì hơn.

Đương nhiên, nếu có trái cây gì khó ăn hoặc là ăn ngon, hắn không quan tâm đi một chuyến để hái về cho Mộ Tuyết.

Nhìn Mộ Tuyết vui vẻ và nhăn nhó, là một chuyện rất vui vẻ.

Chờ khi thành thân, Mộ Tuyết sẽ bắt đầu cắn người.

Không hề có chút đáng yêu nào.

Nhưng mà, cũng không phải chuyện xấu.

Bởi vì khi đó hắn chắc chắn sẽ hoàn thành hành động vĩ đại từ hôn kia.

Tưởng tượng một lát, Lục Thủy lại tiếp tục đọc sách. Tri thức chính là sức mạnh, là cầu thang quan trọng nhất của hắn trong việc từ hôn.

Kiếm Khởi ngồi ở một bên, nhưng Sơ Vũ luôn có cảm giác Kiếm Khởi lúc nào cũng có thể bạo phát chém người.

Cũng may hắn vẫn hiểu rõ Kiếm Khởi.

Trong lòng người này đều là kiếm.

Gần như không có lòng hiếu kỳ đối với chuyện khác.

Sau đó Sơ Vũ nhìn về phía sư tỷ của mình, chờ đợi giải thích.

Vãn Nguyệt suy nghĩ một lát, dường như đang suy nghĩ nên nói từ chỗ nào.

"Chuyện này tương đối phức tạp, có thể nói là do môn phái chúng ta đưa tới.

Vào rất nhiều năm trước, một vị đệ tử thiên tài của tông môn chúng ta đã lĩnh ngộ Tâm Trán Liên Hoa, đây là cảnh giới tối cao của thuật pháp hạch tâm trong tông môn.

Thế nhưng trừ vị tiền bối kia, Bách Hoa Cốc không có người nào lĩnh ngộ được.

Vốn là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng vị tiền bối kia lại đột nhiên phải lập gia đình."

“Đây không phải chuyện rất bình thường sao? Tông môn chúng ta cũng không phải không thể lấy chồng mà.” Sơ Vũ hiếu kỳ nói.

Vãn Nguyệt thở dài một tiếng, nói tiếp:

"Bình thường thì bình thường, thế nhưng đó là thiên tài đệ nhất từ xưa đến nay của Bách Hoa Cốc, sau đó chỉ cần tu vi tăng cao, Tâm Trán Liên Hoa sẽ khủng bố đến cỡ nào chứ. Vì thế nên tông môn đã không đồng ý, còn ra tay can thiệp.

Về sau dưới cơn nóng giận, vị tiền bối kia đã phản bội tông môn, cùng người kia thoát khỏi Bách Hoa Cốc."

“Sau đó thì sao?” Sơ Vũ hỏi.

Trong đầu hắn suy nghĩ rất nhiều nội dung cốt truyện, nội dung cốt truyện này cũng thú vị giống như lúc hắn mới quen Thạch Minh vậy.

“Không có sau đó.”

“Không có sau đó?”

Sơ Vũ hơi bất ngờ.

Vãn Nguyệt gật đầu, thở dài một tiếng:

“Mặc dù tông môn không đồng ý, nhưng vị tiền bối kia đã trực tiếp phản bội tông môn rồi. Như vậy thì còn gì để nói nữa?

Không giữ được người, không giữ được tâm, còn không bằng thả nàng rời đi.

Kỳ thật tiền bối trong tông môn vẫn có chút hối hận, nếu như không can thiệp vào, vị tiền bối kia vẫn là đệ tử của tông môn, chỉ là không ở trong tông môn mà thôi.

Thế nhưng mà, đối mặt với thiên tài đệ nhất từ xưa đến nay, nếu không làm chút gì đó thì các nàng cũng sẽ cảm thấy hối hận.

Cuối cùng đã diễn biến thành loại kết quả đó."

Lục Thủy gật gật đầu, đúng là như thế. Thiên tài nhiều năm mới xuất hiện như vậy, nào có đạo lý chắp tay nhường lại?

Không phải ai cũng có khí phách đó.

Khí phách của Lục gia đủ lớn, nhưng cũng không thể nào để hắn đi ở rể đúng không?

Nhưng nếu Mộ gia biết trong tương lai Mộ Tuyết sẽ mạnh đến mức nghịch thiên, không biết có bỏ được để nàng lấy chồng hay không.

Nhưng ai có thể nhìn xa như vậy chứ?

Nếu như Lục gia biết trong tương lai hắn sẽ rất mạnh, chắc chắn sẽ chọn tiên tử đệ nhất của tu chân giới để thông gia.

Đương nhiên, đây đều là chuyện không có ý nghĩa, Mộ Tuyết gả cho hắn là sự thật không ai có thể thay đổi.

...

Bên trong Lục gia, Mộ Tuyết nhìn lên bầu trời, trong lòng có chút vui vẻ.

Không bao lâu nữa nàng sẽ gả cho Lục Thủy.

Nàng là của Lục Thủy, Lục Thủy cũng là của nàng, không ai có thể thay đổi được.

Cuộc sống sau khi cưới chắc chắn sẽ rất vui vẻ, nếu như trước hôn nhân Lục Thủy không trêu tức nàng thì càng vui vẻ hơn.

“Tiểu thư, Lục phu nhân gọi ngài và Trà Trà tiểu thư đi qua ăn điểm tâm.” Đinh Lương đi đến bên người Mộ Tuyết rồi nói.

Mộ Tuyết: “...”

Nếu như không phải ăn điểm tâm của mẹ, cuộc sống trước hôn nhân sẽ càng thêm vui vẻ hơn.

Nếu như Lục Thủy cùng ăn, vậy thì cũng sẽ rất vui vẻ.

Trà Trà thì thôi.

Nhìn vẻ mặt vui sướng của nàng, Mộ Tuyết không biết nói gì.

Ở kiếp trước Trà Trà không hề khoa trương như vậy, là thứ gì đã làm cho nàng mất đi vị giác?

Rất nhanh Mộ Tuyết và Đông Phương Trà Trà đã đi đến sân nhỏ của Đông Phương Lê Âm.

Trên bàn trong sân nhỏ đã có Đông Phương Lê Âm và một cô bé đang ngồi, là Nhị trưởng lão.

Mộ Tuyết hơi ngoài ý muốn, làm sao Nhị trưởng lão cũng ở đây?

Lúc này Nhị trưởng lão đang ăn điểm tâm, nàng nhìn Mộ Tuyết và Trà Trà, nói:

“Tới ngồi.”

Tất nhiên Mộ Tuyết ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống. Lúc đầu còn muốn bóp gương mặt nhỏ của Nhị trưởng lão, nhưng thấy được dáng vẻ lúc nào cũng có thể ra tay đánh người của nàng.

Cho nên Mộ Tuyết chỉ có thể từ bỏ.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment