Nhưng khi Mộ Tuyết đã từ bỏ, một bàn tay đột nhiên đặt lên trên đầu Nhị trưởng lão.
Là Đông Phương Trà Trà.
“Biểu đệ Lục Thủy nói rất đúng, thật sự không đến một mét ba, còn để cho ta tự mình lấy tay so sánh một chút.” Đông Phương Trà Trà lấy tay đo thân cao của và Nhị trưởng lão rồi nói.
Đông Phương Lê Âm: “...”
Mộ Tuyết: “...”
Không bao lâu, bên ngoài viện truyền đến tiếng khóc.
“Nhị trưởng lão không cần so đo với trẻ con, vui vẻ mới là quan trọng nhất.” Đông Phương Lê Âm đưa cho Nhị trưởng lão một cái bánh, sau đó nói.
Nhị trưởng lão cắn một miếng, sau đó mới đưa tay nhận lấy, trả lời:
“Ta không so đo với trẻ con, bọn hắn không chịu đựng nổi.”
Đông Phương Lê Âm: “...”
Mộ Tuyết ngồi một bên không nói chuyện. Kỳ thật việc Trà Trà đụng chạm Nhị trưởng lão hai lần, không có vấn đề gì lớn.
Chủ yếu là lời nói của Trà Trà.
“Lục Thủy nghịch ngợm như vậy sao? Đã lừa dối Trà Trà thành thế nào rồi đây?” Mộ Tuyết thở dài trong lòng.
Trên thực tế, lúc Lục Thủy nói những lời này thì nàng cũng ở đó, chỉ là không để ý mà thôi.
Lúc này Nhị trưởng lão nhìn về phía Mộ Tuyết, nói:
“Ở Lục gia quen thuộc rồi chứ?”
Mộ Tuyết lập tức gật đầu:
“Đã quen, Lê Âm di rất chiếu cố ta.”
Sinh sống vô số năm rồi nên chắc chắn rất quen thuộc, mặc dù còn chưa gả đến Lục gia cũng vậy.
Đương nhiên, đúng là nàng vẫn luôn được chiếu cố.
Nhị trưởng lão gật đầu:
“Vậy là tốt rồi, nhưng qua một thời gian nữa ngươi cần về Mộ gia.”
Nghe được câu này Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn, thậm chí hơi bối rối, có loại cảm giác bị đuổi trở về.
Nhưng nàng không hề biểu hiện ra ngoài. Dù sao, đối với mấy người Nhị trưởng lão, đúng là để nàng về nhà.
"Là Mộ gia truyền đến tin tức, nói thời gian tế tổ sắp tới, để ngươi trở về một chuyến.
Chắc không lâu sau sẽ thông báo cho ngươi.
Sau đó nếu như vẫn muốn tới, ta sẽ để Lục Thủy đi đón ngươi qua đây chơi một thời gian, nhưng không thể quá lâu, đến cuối năm các ngươi sẽ phải chuẩn bị hôn lễ rồi." Đông Phương Lê Âm cười giải thích.
Mộ Tuyết vâng một tiếng, nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng tế tổ năm năm một lần của Mộ gia, đúng là nàng đã quên.
Ở kiếp trước, cũng bởi vì chuyện tế tổ nên nàng và người trong nhà đã náo loạn một trận, bắt đầu từ lúc đó nàng không về Mộ gia nữa.
Chồng của nàng đã san bằng Mộ gia, nàng trở về thế nào đây?
Đến nay nàng vẫn không thể hiểu vì sao cha nàng lại làm như vậy.
Thậm chí ngay cả khi đại nạn sắp tới, sắp nhắm mắt, cũng không cho nàng trở về.
Nhưng lần này có thể vào cũng tốt, rất lâu rồi nàng chưa tế bái mẹ nàng.
"Nhưng cũng không vội trở về, Nhị trưởng lão còn muốn giúp ngươi kiểm tra thân thể, sau khi xác định không sao, chờ Lục Thủy trở về liền để hắn đưa ngươi đi.
Ừm, nếu muốn tới đây thì cứ để Lục Thủy chờ đợi, sau khi kết thúc tế tổ thì cùng về với nhau.
Như vậy được chứ?" Đông Phương Lê Âm nói.
Mộ Tuyết cúi đầu, nói:
“Tuyết Nhi nghe Lê Âm di.”
Đông Phương Lê Âm mỉm cười, tâm tư của cô bé này khó hiểu, nhưng như vậy mới đúng.
Hai người là lưỡng tình tương duyệt.
“Thế thì cứ quyết định như vậy.”
“Ừm.”
Mộ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, kỳ thật còn có chút tiếc nuối.
Luôn cảm giác đã biểu hiện quá rõ ràng.
“Mọi chuyện đại khái là như vậy, lát nữa nhớ đi một chuyến ra phía sau núi.” Nhị trưởng lão bỏ phần bánh còn lại vào trong miệng, sau đó nói với Mộ Tuyết.
Sau khi Mộ Tuyết đáp lại, Nhị trưởng lão liền để Mộ Tuyết đi về trước.
Lúc Mộ Tuyết đi đến cửa viện, đã nghe được tiếng nói của Nhị trưởng lão:
“Gọi Lục Cổ về đây.”
...
Chờ khi Mộ Tuyết trở lại sân nhỏ, nàng phát hiện có người gọi điện thoại cho mình, là Đường di.
Rất nhanh Mộ Tuyết tiếp nhận điện thoại:
“Đường di?”
Phía đối diện truyền đến giọng nói:
“Trong tộc muốn tế tổ, ngươi biết không?”
“Ừm, biết.” Mộ Tuyết đáp lại.
“Thời gian đại khái sau hai tuần nữa, ngươi muốn về nhà lúc nào?”
Nghe thấy câu hỏi của Đường di, trong lúc nhất thời Mộ Tuyết hơi hoảng hốt.
Về nhà?
Bao nhiêu năm rồi nàng không nghe thấy câu nói này.
Ở kiếp trước, đối với nàng thì Mộ gia chỉ là Mộ gia, không ai ngóng trông nàng trở về, không ai để ý nàng có trở về hay không.
Chỉ có Lục Thủy mới để ý đến nàng.
“Nhã Lâm một mực hỏi ta lúc nào tỷ tỷ trở về.” Đường di lại nói một câu.
"Qua mấy ngày nữa. Không đúng, mấy ngày nay sẽ trở về, lúc nào trở về sẽ nói với Đường di.
Nói cho Nhã Lâm, ta trở về sẽ mang đồ ngon cho nàng." Mộ Tuyết đáp lại.
Sau đó các nàng trò chuyện vài câu mới cúp điện thoại.
Bên trong Mộ gia, Đường Y để điện thoại di động xuống, trong lòng cảm thấy là lạ.
Tiếp theo nàng nói với một thị nữ bên cạnh:
“Đi sang chỗ Đại tiểu thư, thu thập lại gian phòng và sân nhỏ của nàng một chút.”
Chờ thị nữ rời đi, Nhã Lâm học viết chữ ở một bên mới ngẩng đầu nhìn mẹ mình, nói:
“Mẹ, có phải tỷ tỷ sắp trở về rồi không?”
Đường Y gật đầu:
“Ừm.”
Gương mặt Nhã Lâm tràn đầy vui vẻ, nhưng không hề lên tiếng. Nàng đã cất giấu thật nhiều đồ ăn vặt, chỉ chờ tỷ tỷ trở về rồi đưa cho tỷ tỷ ăn.
Đường Y không để ý, con gái của mình đang suy nghĩ gì nàng còn không biết sao?
Do dự một chút, Đường Y đứng lên, vươn tay nắm lấy Nhã Lâm rồi nói:
“Đi, đi dọn dẹp phòng ở giúp tỷ tỷ.”
“Vâng.”
Không thích viết chữ.
—— ——
Nhà Sơ Vũ, Lục Thủy thất thần tiếp tục nghe câu chuyện về thiên tài của tông môn.
Hắn vẫn có hứng thú đối với mấy câu chuyện như này.
Chuyện của Thạch Minh phát triển không đủ ly kỳ, không biết tên thiên tài này phát triển như thế nào.
Mộ Tuyết không ở đây, bằng không thì có thể để cho Mộ Tuyết nhặt hạt dưa cho hắn.
“Nếu vị tiền bối kia đã đi, tông môn lại không truy cứu, vậy thì còn chuyện gì nữa?” Sơ Vũ hỏi.
“Bởi vì bọn hắn có con, năm nay mới 6 tuổi thôi, là một bé gái rất đáng yêu.” Vãn Nguyệt trả lời.
Sơ Vũ nhướng mày:
“Đối thủ của ta không phải là nàng chứ?”
Vãn Nguyệt cười gật đầu:
“Đúng vậy, cho nên muốn ngươi thua đẹp một chút.”
“Vì sao?” Sơ Vũ không thể nào hiểu được, chuyện này không hợp lý.
"Vì để cho bé gái kia vui vẻ, để nàng cảm thấy nàng là thiên tài vạn người không có một.
Chính vì thế, khiêu chiến nàng nhất định phải là thiên tài của tông môn chúng ta.
Mà là đệ tử nam duy nhất, tất nhiên là tiêu chí của thiên tài." Không đợi Sơ Vũ hỏi thăm, Vãn Nguyệt trực tiếp nói:
“Còn tại sao phải làm cho nàng vui vẻ, bởi vì nàng vừa mới sinh không bao lâu đã phải chịu một chút thương thế, cho đến ngày nay, đại khái chỉ có thể sống thêm được một tháng.”
Nghe được câu này, Lục Thủy đã nghĩ ra.
Đông Lâm Sơn, bé gái trong băng trụ.
-----
Dịch: MB_Boss