Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 252 - Chương 252: Chuyện Cũ

Chương 252: Chuyện Cũ Chương 252: Chuyện Cũ

Đông Lâm Sơn.

Lục Thủy nhớ rõ hắn và Mộ Tuyết đã đi qua, dường như là dẫn Mộ Tuyết đi giải sầu.

Khi đó bọn hắn còn không mạnh, vì thế đã vụng trộm chạy ra ngoài.

Dù sao lúc ấy hắn đã thể hiện ra chính mình biết Thiên Địa Trận Văn.

Vì thế gần như không được ra ngoài.

Mà sở dĩ hắn muốn chạy ra ngoài, là cảm thấy Mộ Tuyết hơi rầu rĩ không vui, vì thế hắn chỉ có thể lợi dụng Thiên Địa Trận Văn vụng trộm dẫn Mộ Tuyết ra khỏi Lục gia.

Còn tại sao lại rầu rĩ không vui, chuyện này chính là chủ đề vĩnh hằng.

Sau khi Mộ Tuyết đạt đến ngũ giai, hai người vẫn luôn không thể có con.

Mà đến Đông Lâm Sơn, là bởi vì Lục Thủy nghe nói bên kia có biển hoa đẹp nhất tu chân giới.

Ừm, hắn bị lừa, Đông Lâm Sơn không có gì cả.

Mặc dù không thấy được biển hoa, nhưng cũng làm cho Mộ Tuyết rất vui sướng.

Mang vợ mình đi ngắm biển hoa, cuối cùng lại chả có gì cả.

Sau đó bọn hắn dạo một vòng quanh Đông Lâm Sơn, ngoài ý muốn phát hiện một sơn động bị trận pháp che giấu.

Nhưng Lục Thủy đã học được Thiên Địa Trận Văn, tạo nghệ trận pháp đã đạt đến cảnh giới siêu phàm nhập thánh, cho nên tất nhiên rất nhẹ nhàng đã dẫn theo Mộ Tuyết đi vào trong trận pháp.

Sau đó bọn hắn phát hiện bên trong không có thứ gì, chỉ có một cây băng trụ.

Mà trong băng trụ có một bé gái đang nhắm mắt.

Khi đó hắn và Mộ Tuyết đều rất kinh ngạc, nhưng sau khi bọn hắn kiểm tra, phát hiện sinh cơ của bé gái này đã sớm mất đi.

Mà ở trong cơ thể còn trống không, phát hiện này làm cho Mộ Tuyết nhất thời không thể tiếp thu được.

Về sau bọn hắn phát hiện một chút chữ viết trên vách đá.

Nội dung ghi lại là, cha mẹ của bé gái đóng băng nàng ở chỗ này, hi vọng có thể bảo trụ một hơi cuối cùng, còn bọn họ thì đi tìm biện pháp cứu chữa.

Kết quả cuối cùng chính là, đóng băng không hề có tác dụng, bé gái vẫn không thể bảo trụ một hơi cuối cùng, mà cha mẹ của nàng cũng chưa từng từng trở về.

Còn bị bệnh gì, khi đó hiểu biết của Lục Thủy không đủ, không thể nào suy đoán ra được. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì chắc chắn là một bệnh rất khó giải quyết.

Lúc đầu Mộ Tuyết còn đang vui vẻ, nhưng bởi vì chuyện này nên đã bắt đầu buồn bực.

Nhất là khi người khác làm cha làm mẹ, nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu được con của mình.

Làm cho người vẫn luôn khát vọng có được đứa con như nàng rất khó chịu.

Nàng muốn giúp đỡ cứu bé gái này, thế nhưng lại không đủ sức để xoay chuyển đất trời.

Bé gái này đã sớm mất đi sinh cơ vào mấy chục năm trước.

Mặc dù nhìn qua nàng chỉ ngủ thiếp đi ở trong băng trụ, nhưng đã vĩnh viễn không thể nào tỉnh lại được nữa.

Nhớ lại những chuyện này, trong lòng Lục Thủy thở dài một hơi.

"Mặc dù có lẽ Mộ Tuyết đã quên, nhưng vạn nhất nàng nhớ tới thì sẽ không tốt.

Đi một chuyến, hiểu rõ tình hình trước. Nếu quả thật như dự đoán năm đó, thì phải tránh làm cho Mộ Tuyết khó chịu."

Đương nhiên, cũng có thể là nhận lầm người.

Nhưng dành chút thời gian đi qua xác nhận, không có vấn đề gì lớn.

Sau khi đã có quyết định trong lòng, Lục Thủy cũng muốn nghe xem những người này định làm thế nào.

Sơ Vũ nghe sư tỷ nói xong, lông mày hơi nhíu lại:

"Chỉ có thể sống thêm một tháng?

Thế nhưng vị tiền bối kia không phải thiên tài đệ nhất của tông môn chúng ta sao?

Tông môn chúng ta am hiểu trị liệu, vì sao lại để xảy ra chuyện này?"

“Nếu như vị tiền bối kia không phải là thiên tài đệ nhất, con gái nàng sẽ sống không quá năm tháng.” Vãn Nguyệt nhẹ nhàng trả lời.

Lời này rất tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật.

“Vậy tại sao lại đột nhiên để cho tông môn chúng ta phối hợp chứ?”

"Là vị tiền bối kia tự mình tìm tới cửa. Con gái nàng biết nàng là thiên tài đệ nhất của tông môn chúng ta, cho nên bé gái kia rất hy vọng có thể giống như mẹ nàng.

Vị tiền bối kia nói, chỉ cần có thể giúp con gái nàng vui vẻ, nàng có thể sắp xếp lại tâm đắc khi lĩnh ngộ Tâm Trán Liên Hoa rồi đưa cho tông môn.

Tông môn đã đồng ý. Mà tông môn chúng ta cũng không phải vô tình như thế, sư phụ các nàng cũng đã tìm đến một số tiền bối gần như không xuất thế đến xem qua bệnh cho bé gái kia, nhưng không có ngoại lệ, đều không đủ sức để xoay chuyển càn khôn."

“Không đi tìm môn phái lớn chuyên môn chữa bệnh sao?”

“Tông môn chúng ta còn chưa đủ lớn à?”

Trong lúc nhất thời Sơ Vũ không còn lời nào để nói.

Ở trong vòng chữa bệnh, tông môn của bọn hắn có thể tính là tinh thông nhất rồi.

Vãn Nguyệt thở dài một tiếng:

“Cha mẹ của bé gái cũng đã đi đến những nơi khác, nhưng đã không còn hy vọng.”

Sơ Vũ không nói gì thêm.

“Xem ra ngươi không có vấn đề gì.” Vãn Nguyệt nhìn Sơ Vũ nói:

“Bây giờ phóng thích Trì Dũ Thuật của ngươi ra. Không thể biểu hiện quá kém, cũng không thể biểu hiện quá tốt.”

Ở Bách Hoa Cốc, pháp danh của Trì Dũ Thuật là Bách Linh Thuật.

Sau khi tu luyện, có thể ngưng tụ một đường cong trị liệu.

Đến đỉnh phong nhất của cảnh giới sẽ có chín đường cong trị liệu.

Mà trình độ khống chế những đường cong trị liệu này, chính là cảnh giới lĩnh ngộ thuật pháp.

Càng trở nên thông thuận, tương đương với việc lĩnh ngộ càng sâu.

Lúc này Sơ Vũ đưa tay ra, ở trên cánh tay hắn xuất hiện hai mươi bảy đường cong trị liệu.

Nhìn thấy những đường cong này, Vãn Nguyệt hơi kinh ngạc:

"Hai mươi bảy đầu?

Ngươi đã tu luyện tới cực hạn của tam giai?"

Sơ Vũ tấn thăng tam giai mới bao lâu, không thể nào lại tu luyện ra hai mươi bảy đầu nhanh như vậy được.

Thế nhưng mà đối phương lại làm được.

Vãn Nguyệt hoài nghi việc Sơ Vũ viết là giả, mỗi ngày tu luyện mới là thật.

“Gần nhất mới đột phá, từ sau khi trở về từ Binh Mộ.” Sơ Vũ nói.

Kỳ thật sau khi hắn được đại lão chỉ điểm.

Lúc đó Bách Linh Thuật của hắn tấn thăng thật nhanh, sau khi trở về chỉ nhất luyện là thông.

Vãn Nguyệt gật gật đầu, Binh Mộ có kỳ ngộ, gặp được kỳ ngộ rồi đột nhiên minh ngộ là chuyện bình thường.

Nhưng khi nàng nhìn đường cong trị liệu của Sơ Vũ, cảm thấy trôi chảy một cách lạ thường.

Sau đó nói:

“Ngươi có thể dung hợp đường cong lại với nhau, sau đó chuyển động không?”

Sơ Vũ gật đầu:

“Có thể.”

Tiếp theo hai mươi bảy đạo đường cong dung hợp thành một đường, nó không hề biến lớn, chỉ là màu sắc đậm hơn một chút mà thôi.

Vãn Nguyệt thấy vậy thì hơi kinh ngạc, rơi suối thành sông, sư đệ của nàng đã đến loại cảnh giới này. Rất tốt!

Rất nhiều người luyện Bách Linh Thuật cả đời cũng chỉ ở cảnh giới này.

Chẳng qua khi nàng muốn khen ngợi Sơ Vũ một chút, lại phát hiện Sơ Vũ đã khống chế đường cong trị liệu vờn quanh trong tay hắn, chín quẹo mười tám rẽ không hề dừng lại.

Chuyện này, không bình thường.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment