Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 253 - Chương 253: Thuật Pháp Không Phải Chỉ Nhìn Là Biết Sao?

Chương 253: Thuật Pháp Không Phải Chỉ Nhìn Là Biết Sao? Chương 253: Thuật Pháp Không Phải Chỉ Nhìn Là Biết Sao?

“Sơ Vũ, ngươi có thể làm được như ta không?” Nói xong, Vãn Nguyệt liền sử dụng đường cong trị liệu ở trong tay ngưng tụ thành một đóa hoa sen.

“Có thể, rất dễ dàng.” Sơ Vũ gật đầu nói.

Sau đó dùng đường cong trị liệu trong tay ngưng tụ thành một đóa hoa sen.

Hoa sen trong lòng bàn tay.

Vãn Nguyệt nhìn Sơ Vũ với vẻ không thể tin được, vô thức nói:

“Ngươi làm sao làm được?”

Sơ Vũ có chút ngoài ý muốn:

“Sư tỷ, chuyện này rất khó sao? Ta còn biết làm thứ khác, gần nhất mới thí nghiệm thành công. Ngài chờ một chút, nhìn rất đẹp mắt đó.”

Vãn Nguyệt hơi buồn bực, sau đó nghĩ tới điều gì, nàng không quá tin tưởng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Sơ Vũ.

Lúc này Sơ Vũ chắp tay trước ngực, mà hai mươi bảy đường cong trị liệu thì đang du đãng trong lòng bàn tay của hắn, sau một lát, đường cong trị liệu bắt đầu dung nhập vào trong ngực Sơ Vũ.

Lúc này một luồng khí tức chữa trị xuất hiện trên người Sơ Vũ. Theo nó xuất hiện, một đóa hoa sen dần dần nở rộ ở vị trí tim của hắn, sau đó xung quanh Sơ Vũ bắt đầu hiện ra những đóa hoa sen khác, tất cả có hai mươi bảy đóa.

Thấy cảnh này, Vãn Nguyệt ngẩn người, nàng nhìn chằm chằm Sơ Vũ, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Tâm Trán Liên Hoa, làm sao Sơ Vũ lại biết?

Chuyện này là không thể! Ngay cả tri thức phía sau Sơ Vũ còn chưa học hết, thế thì làm sao lĩnh ngộ được cái này.

“Ai, ai dạy ngươi?” Vãn Nguyệt có chút thất thố, mở miệng hỏi.

“Ai dạy?” Nghe được vấn đề này, Sơ Vũ vô thức quay đầu nhìn về phía Lục Thủy ở bên kia.

Đây là do đại lão chỉ điểm.

Lúc này Vãn Nguyệt mới nhìn theo về phía Lục Thủy.

Không nên nhìn ta, không phải ta dạy. Lục Thủy thấy Sơ Vũ nhìn qua, trong lòng thầm nói.

Cái này thật sự không phải do hắn dạy, hắn chỉ đề điểm một chút, còn công pháp gì đó hắn không hề dạy qua, mà hắn cũng có biết đâu.

“Đạo hữu biết Bách Linh Thuật?” Vãn Nguyệt đi đến cách Lục Thủy không xa, sau đó hỏi.

“Không biết.” Lục Thủy trực tiếp trả lời mà không cần nghĩ ngợi.

“Vậy thì Tâm Trán Liên Hoa của Sơ Vũ, đạo hữu dạy hắn thế nào?” Vãn Nguyệt hỏi.

Ngữ khí của nàng giảm xuống rất thấp, nàng chỉ muốn hỏi một chút mà thôi.

“Ta không hề dạy.” Lục Thủy trả lời. Trong lúc Vãn Nguyệt vẫn đang nghi ngờ, Lục Thủy tiếp tục nói:

“Ta chỉ quan sát thuật pháp hắn sử dụng, nói cho hắn biết phương hướng nào chính xác hơn mà thôi.”

Vãn Nguyệt không tin lắm:

“Ý của đạo hữu là, chỉ cần nhìn một chút là có thể biết phương hướng tu luyện?”

“Rất khó sao?” Lục Thủy hỏi ngược lại.

Lập tức Vãn Nguyệt không biết nói gì nữa.

“Theo cách nói của các ngươi, Tâm Trán Liên Hoa là cảnh giới tối cao. Đúng không?” Lục Thủy hỏi.

Vãn Nguyệt gật đầu:

“Đúng thế.”

Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Sơ Vũ, nói:

“Phía sau còn có một phương hướng nữa, đã học xong chưa?”

Sơ Vũ vốn còn đang ngây người, hình như hắn không cẩn thận đã biến thành thiên tài rồi.

Nhưng nghe được câu hỏi của Lục Thủy, Sơ Vũ lập tức trả lời:

“Không hoàn toàn thành công, chỉ là bán thành phẩm, nhưng cũng có thể phóng xuất ra.”

Vãn Nguyệt đầy vẻ khó có thể tin, còn có tầng thứ cao hơn?

Chỉ điểm một chút, Sơ Vũ đã luyện thành?

Đúng là quá mức không thể tưởng tượng nổi?

Lúc này Vãn Nguyệt nhìn thấy đường cong trị liệu của Sơ Vũ lưu chuyển khắp người hắn, cuối cùng trực tiếp dung nhập vào mặt đất. Ngay khi nàng còn đang không hiểu, dưới mặt đất bỗng xuất hiện một đạo ánh sáng nhạt, tiếp đó một đóa hoa sen hiện lên từ dưới đất, bông hoa sen này lấy Sơ Vũ làm trung tâm bắt đầu nở rộ.

Mà không gian chỗ hoa sen dường như là độc lập, bên trong tràn đầy sinh cơ.

Một bông hoa một thế giới.

Vãn Nguyệt có thể cảm giác được, đây chính là Bách Linh Thuật, là cực hạn của Bách Linh Thuật. Không, siêu việt cực hạn, đạt đến một tình trạng mà nàng hoàn toàn không thể nào lý giải được.

Đây mới là đỉnh phong của Bách Linh Thuật?

Trong vô số năm qua, Bách Hoa Cốc chưa bao giờ có người chạm đến loại cảnh giới này, thậm chí chưa chắc đã biết đến nó.

Dù là vị tiền bối khai sáng Bách Linh Thuật kia, cũng không hề để lại lý luận tương quan.

Không, chắc chắn là không tiếp xúc đến.

Nhưng mà, nàng vẫn không thể nào tin nổi.

“Chuyện này, thật sự có thể nhìn một chút là biết?” Vãn Nguyệt cảm thấy mình ở trong tông môn tu luyện nhiều năm như vậy, còn không mạnh bằng người khác nhìn một chút.

"Vãn Nguyệt tiên tử không cần quá để ý, sở dĩ nghĩ như vậy là do Vãn Nguyệt tiên tử không biết người đứng ở trước mặt là tồn tại như thế nào mà thôi.

Về sau Vãn Nguyệt tiên tử sẽ có thể nghe được tên của hắn." Kiếm Khởi truyền âm cho Vãn Nguyệt.

Chủ yếu vẫn là lo lắng Vãn Nguyệt sẽ đắc tội Lục Thủy.

Vị này chính là Lưu Hỏa, Lưu Hỏa còn mạnh và đặc thù hơn nhiều so với lời đồn.

Tuyệt đối không thể nhìn nhận theo lẽ thường.

Lúc này Sơ Vũ thu một bông hoa một thế giới bán thành phẩm lại, sau đó nói nhỏ với Vãn Nguyệt:

“Sư tỷ, đại lão còn lợi hại hơn nhiều so với suy nghĩ của ngài, ngài cũng đừng ngu ngốc giống như Kiếm Lạc kia, làm ra chuyện đắc tội đại lão.”

Vãn Nguyệt không hề quan tâm đến lời Sơ Vũ, nàng đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Kỳ thật nàng rất để ý đến lời Kiếm Khởi nói, vị này nhìn qua chỉ có nhị giai, đến tột cùng là tồn tại như thế nào chứ?

Sau đó Vãn Nguyệt cung kính cúi đầu với Lục Thủy, nói:

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm Sơ Vũ.”

“Thù lao khi làm tay chân mà thôi. Mà các ngươi định lúc nào đi Đông Lâm Sơn?” Lục Thủy hỏi.

Vãn Nguyệt và Sơ Vũ hơi bất ngờ.

“Đại lão có hứng thú đối với chuyện này?” Sơ Vũ hỏi.

“Ta đi qua đó xem một chút, xác định lại một số việc.” Lục Thủy trả lời.

Vãn Nguyệt đáp lại:

"Chắc hôm nay sẽ đi. Đông Lâm Sơn cách nơi này không xa, đêm nay là có thể đến.

Còn quyết chiến thì để ngày mai."

“Vì sao không phải hôm nay? Trận chiến đêm trăng tròn, như vậy mới có cảm giác nghi thức.” Sơ Vũ mở miệng nói.

Lục Thủy không thèm để ý việc bọn hắn đánh vào lúc nào, nhưng nếu hôm nay đi qua thì ngày mai sẽ có thể trở về, như vậy sẽ rất tốt.

“Khi xuất phát, nói cho ta biết.” Lục Thủy nói tiếp.

Sau đó hắn lại cúi đầu đọc sách.

Tất nhiên Vãn Nguyệt muốn bàn giao với Sơ Vũ một số việc, mặc dù nàng cũng sẽ đi, nhưng vẫn lo lắng có chuyện gì đó ngoài ý muốn, ví dụ như lúc đến liền gặp phải bé gái kia.

Bàn giao xong, lúc này Vãn Nguyệt mới nhìn Sơ Vũ, xúc động nói:

"Lần này tiểu tử ngươi thật sự là thiên tài đệ nhất của tông môn chúng ta rồi.

Khi còn bé làm chuyện gì cũng không thuận lợi, trưởng thành lại say mê viết, những năm này viết đến mức mất cả ba tòa biệt thự. Không nghĩ tới bây giờ lại nhận được cơ duyên, nhất phi trùng thiên."

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment