Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 254 - Chương 254: Đến Nơi

Chương 254: Đến Nơi Chương 254: Đến Nơi

Mặc dù Vãn Nguyệt cảm khái, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười, tựa như con của chính mình cuối cùng đã có tiền đồ.

"Sư tỷ, chuyện này rất bình thường thôi. Tục ngữ nói rất đúng, làm sao tính được số trời, người có họa phúc sớm tối.

Làm người sống một đời, không bị tiền bạc cám dỗ, nghèo hèn không thể lấn, đây là thiện ác hữu báo.

Cho nên sư tỷ, thiên tài hay không cũng không quan trọng, khí vận của ta đến, lập tức sẽ dùng một sách phong thần. Đừng nói biệt thự thua mất kia, ta có thể kiếm lời về cho các ngươi ba cái biệt thự." Sơ Vũ nhìn Vãn Nguyệt rồi nói.

Ngừng một chút, Sơ Vũ lại nói:

“Nhưng mà sư tỷ, ngài không thể nói chuyện này cho sư phụ. Chính là chuyện ta là thiên tài đó.”

Nếu như nói ra, lúc đầu hắn chỉ phải mặc quần áo phụ nữ, bây giờ không chừng sẽ bắt hắn đi làm phụ nữ thật sự luôn. Chuyện này quá đáng sợ.

Vãn Nguyệt không nói gì thêm, không đến mức biến nữ, nhưng danh hiệu thiên tài đệ nhất cũng không phải chuyện tốt gì.

Nếu không cần thiết nàng sẽ không nói ra ngoài.

...

Buổi trưa, Lục Thủy nhận được thông báo của Sơ Vũ, đã có thể xuất phát.

Lục Thủy chuẩn bị xuất phát, nhưng còn chưa đi thì ở chỗ Chân Võ truyền đến tiếng động.

Lục Thủy nhìn qua, phát hiện Chân Võ đang giãy dụa tỉnh lại.

Không giãy dụa được bao lâu, ban công đã truyền đến một tiếng rắc, phảng phất Chân Võ đã đột phá cái gì đó, tiếp theo lập tức mở hai mắt ra.

Mấy người Sơ Vũ có chút ngoài ý muốn, bọn hắn không nghĩ tới còn có người từ bỏ cơ duyên như thế.

Lục Thủy cũng rất bất đắc dĩ, xem ra Chân Võ nghe thấy bọn hắn nói chuyện.

Nhưng Chân Linh lại không hề thức dậy.

“Thiếu gia, ta cũng đi cùng.” Chân Võ vừa ổn định trạng thái xong liền lập tức đi đến trước mặt Lục Thủy, cung kính nói.

Đối với chuyện này, Lục Thủy cũng không thể từ chối, mà nếu có Chân Võ ở bên thì cũng thuận tiện cho hắn rất nhiều.

Vãn Nguyệt rất bất ngờ, nhưng không đi hỏi thăm cái gì.

Nàng cảm giác tình hình ở phía ngoài, sau đó nói:

“Mấy vị sư muội của ta đến, các nàng sẽ ở lại chỗ này hỗ trợ trông chừng, mọi người không cần lo lắng.”

Ở lại đây còn có Kiếm Khởi, hắn đã sớm tìm một gian phòng ngồi xuống ma luyện kiếm ý.

Lục Thủy gật đầu. Sau khi những đệ tử khác của Bách Hoa Cốc đến, bọn hắn ngay lập tức xuất phát đến Đông Lâm Sơn.

Trên đường đi đều là Vãn Nguyệt thúc đẩy pháp bảo phi hành dẫn đường, cho nên Lục Thủy vẫn đọc sách như cũ, còn Chân Võ thì đứng ở bên cạnh không nói gì.

Kỳ thật Vãn Nguyệt rất hiếu kỳ đối phương là thiếu gia nhà nào, nhưng chuyện này không thể nào tùy tiện điều tra, chủ yếu là lo lắng sẽ đắc tội vị này.

Đến lúc chạng vạng tối, Lục Thủy đã thấy một dãy núi lớn.

Nơi này chính là Đông Lâm Sơn.

Nhưng lúc tới gần Đông Lâm Sơn, Lục Thủy lại hơi bất ngờ.

Hắn nhìn thấy trong Đông Lâm Sơn có một biển hoa, một biển hoa rất đẹp.

“Biển hoa này là?” Lục Thủy lên tiếng hỏi.

“Vị tiền bối kia trồng xuống cho con gái nàng.” Vãn Nguyệt giải thích.

Lục Thủy nhìn biển hoa này rồi nở nụ cười. Chỉ cần không phải vấn đề lớn, bất kể có phải bé gái mà lúc trước hắn nhìn thấy hay không, hắn đều sẽ lựa chọn cứu.

Không vì cái gì khác, chỉ vì biển hoa này.

Hắn muốn dẫn Mộ Tuyết đến đây xem.

Hắn đã nói rồi, tin tức ở kiếp trước làm sao lại sai được.

Rất nhanh bọn hắn đã hạ xuống chân Đông Lâm Sơn.

Vừa hạ xuống Lục Thủy đã cảm thấy có ánh mắt nhìn sang, là một ánh mắt không kém, nhưng bản thân có chút suy yếu.

“Sư tỷ, bây giờ nên đi như thế nào?” Sơ Vũ hỏi.

“Trước hết cứ tùy tiện đi dạo thôi, chắc bọn họ đã phát hiện ra chúng ta tới, sẽ để cho bé gái kia đến tìm chúng ta.” Vãn Nguyệt nói.

Sau đó bọn hắn bắt đầu lên núi, nhưng cũng chỉ tùy tiện đi một chút.

Lục Thủy đi theo phía sau bọn họ, còn Chân Võ thì theo sau lưng Lục Thủy, cảnh giác nhìn bốn phía.

Chân Võ Chân Linh ở cùng một chỗ thì chiến lực mới có thể tăng mạnh, nhưng khi chỉ có một người, thực lực của bọn hắn chỉ mạnh hơn cùng giai một chút mà thôi.

Cho nên nhất định phải càng thêm cảnh giác.

Không bao lâu, Lục Thủy thấy được trên tảng đá phía trước có một bóng người, một bóng người không cao.

Tất nhiên đám người Sơ Vũ cũng thấy được.

Bọn hắn liếc nhau một cái, sau đó đi lên phía trước.

Rất nhanh bọn hắn đã đến gần, mà thân ảnh kia cũng đứng lên.

Là một bé gái ăn mặc rất đơn giản, sắc mặt của nàng hồng nhuận phơn phớt, con mắt cũng rất có thần, nếu như nhìn từ bên ngoài vào thì thật sự không nhìn ra là đang mắc bệnh.

Nhưng trong nháy mắt khi Lục Thủy nhìn thấy nàng, lông mày hơi nhíu lại.

“Đúng là nàng, bệnh của nàng còn gai góc hơn so với suy nghĩ của ta, có thể lớn như vậy gần như là do cha mẹ của nàng dùng mệnh để tiếp.” Lục Thủy thở dài trong lòng.

Lục Thủy có thể cảm giác được, trong thân thể của bé gái này có cái gì đó đang không ngừng thôn phệ nàng, lúc nào cũng thế.

Bây giờ tốc độ cắn nuốt đã đến cực hạn, cha mẹ của nàng đã không thể duy trì nổi, lại còn vô hạn khiếm khuyết. Nhìn từ tình hình này, đừng nói một tháng, chỉ nửa tháng cũng khó khăn.

"Theo khí tức biến hóa trước mắt, từ nhỏ đến lớn bé gái này chưa từng trải nghiệm qua đau đớn do ốm đau mang tới, nàng thật sự rất may mắn khi được sinh ra ở trong gia đình như vậy, có cha mẹ như thế.

Thế nhưng mà..."

Lục Thủy lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa.

Kỳ thật nếu nghĩ như vậy thì chính hắn cũng rất may mắn, khi trở thành con trai của cha mẹ hắn, đáng tiếc vẫn một mực không tự giác được.

Ngay khi đám người Lục Thủy xuất hiện, bé gái kia cũng đã phát hiện ra bọn hắn.

“Ngươi, các ngươi chính là người khiêu chiến mà mẹ nói đến?” Bé gái kia nhìn bốn người Lục Thủy rồi hỏi.

Nàng có chút khẩn trương, còn có chút sợ sệt.

Chính mình chỉ có một người, mà phía đối diện có bốn người, lại còn là người lớn.

Nghe được câu hỏi này, Sơ Vũ cảm thấy hơi xấu hổ, luôn cảm thấy như ở nhà chòi.

Quá Chuunibyou.

Lục Thủy cũng như thế, hắn cảm thấy lúc này nên để Mộ Tuyết phái Đông Phương Tra Tra ra.

Nhưng mà, nói đến Mộ Tuyết thì không biết nàng đã ăn cơm tối chưa.

Nghĩ đến đây Lục Thủy liền loại bỏ những ý niệm này, bây giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung.

“Đúng vậy, tiểu tiên tử chính là người ứng chiến sao?” Vãn Nguyệt nhỏ giọng hỏi. Biểu hiện của nàng không hề lạnh nhạt hoặc là đoan trang, ngược lại giống như cô chị nhà bên.

Bé gái kia nhìn thấy Vãn Nguyệt thì không khẩn trương nữa.

Sơ Vũ không nhìn trạng thái thân thiết lúc này của sư tỷ, từ nhỏ đến lớn sư tỷ đã dùng chiêu này để lừa hắn mặc đồ con gái, hắn đã miễn dịch rồi.

Sư tỷ hắn có nói thế nào, hắn cũng sẽ không về tông môn.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment