“Vậy ta sẽ thay mẹ xuất chiến, đến làm đối thủ của các ngươi.” Dường như bé gái đang đọc lời kịch.
“Mặc dù hơi khẩn trương, nhưng đúng là có một chút hưng phấn.” Vãn Nguyệt tự nói trong lòng. Nàng có thể cảm nhận được trạng thái của bé gái này.
Sau đó Vãn Nguyệt mở miệng nói:
“Vậy chúng ta gặp nhau trên đỉnh núi, vào đêm trăng tròn, quyết một trận thư hùng trên đỉnh Đông Lâm.”
“Ồ? Ừm, được, ta ở đỉnh Đông Lâm chờ các ngươi đến.” Dường như bé gái này đang lặp lại lời nói của ai đó vậy.
Sau khi nàng nói xong câu đó, một vệt ánh sáng xuất hiện dưới chân nàng, sau đó bé gái liền biến mất trong đạo ánh sáng này.
Là truyền tống trận.
Lục Thủy nhìn thấy thế thì mỉm cười, đứa bé này có chút thú vị.
Vì hắn vẫn luôn không có con cái, cho nên Mộ Tuyết rất ưa thích trẻ con.
“Sư tỷ, ngài không xấu hổ sao?” Sơ Vũ hỏi Vãn Nguyệt tiên tử ở bên cạnh.
Vãn Nguyệt tiên tử nhìn về phía Sơ Vũ, nói:
“Có cái gì phải xấu hổ chứ? Uổng cho ngươi là tu chân giả.”
Sơ Vũ: “...”
Sau đó Sơ Vũ nhìn về phía Chân Võ và Lục Thủy, phảng phất đang hỏi các ngươi không xấu hổ sao?
Lục Thủy cũng không nhìn hắn, nói:
“Chờ lát nữa các ngươi dự định để ai xuất thủ?”
Nghe được vấn đề này, Vãn Nguyệt và Sơ Vũ đều hơi ngoài ý muốn.
“Chuyện này không phải đã được định tốt ngay từ đầu rồi sao?” Vãn Nguyệt trả lời.
“Để ta xuất thủ, đại lão cảm thấy có vấn đề gì không?” Sơ Vũ mở miệng hỏi.
“Thay người đi.” Lục Thủy nhìn về phía Vãn Nguyệt rồi nói:
“Ngươi đến đánh với nàng.”
Vãn Nguyệt không hiểu, mà nếu như thế sẽ đắc tội vị tiền bối kia.
Nhưng rất nhanh nàng đã bị câu nói tiếp theo của Lục Thủy hù dọa.
Lục Thủy bình tĩnh nói:
"Ngươi không cần thua, giúp ta xác nhận tình hình thân thể nàng một chút là được. Nếu như sau đó bọn họ hỏi vì sao lại làm như vậy.
Ngươi cứ nói cho bọn họ, nếu như có thể trị hết bệnh cho con gái bọn họ, thì trị hay là không trị."
Vãn Nguyệt sững sờ nhìn Lục Thủy, nàng không thể tin nổi những gì mình mới nghe được.
Căn bệnh mà tất cả mọi người thúc thủ vô sách, người này lại có thể trị hết?
“Có vấn đề gì sao?” Lục Thủy bình tĩnh hỏi.
Cuối cùng Vãn Nguyệt cúi đầu, nói:
“Không, không có.”
Mặc kệ là thật hay giả, chuyện này nàng không thể nào từ chối.
Đối với vị tiền bối kia, câu nói này có thể bù đắp được tất cả chỗ tốt?
Cứu hay là không cứu?
Bọn hắn sẽ không hề có chút do dự nào. Mặc dù chỉ có một tia cơ hội, bọn hắn cũng sẽ lựa chọn nếm thử.
Làm cha làm mẹ, nàng có thể hiểu được loại cảm giác này.
Chính nàng cũng coi Sơ Vũ là con trai để nuôi, à, không đúng, coi là con gái để nuôi.
Sau đó bọn hắn bắt đầu đi lên trên ngọn núi.
Sơ Vũ đi theo sau sư tỷ, hắn cảm thấy lần này chính mình quá dư thừa, thảm.
Trên đường, Chân Võ đi đến bên người Lục Thủy, nhỏ giọng nói:
“Thiếu gia, vừa mới nhận được tin tức, tối hôm qua Thái Dương Thần đã vẫn lạc.”
Lục Thủy không hề ngoài ý muốn, mà chỉ hỏi:
“Bản thể?”
“Đúng thế.” Chân Võ gật đầu.
Lục Thủy cảm thấy đáng tiếc, Đại trưởng lão quá mạnh mẽ, nhưng mà như vậy cũng tốt.
Thái Dương Thần vừa chết, những người kia cũng không dám trực tiếp nhằm vào Lục gia.
Nhưng ngấm ngầm vẫn sẽ có, cũng không biết sẽ nhằm vào hắn, hay là nhằm vào mẹ hắn.
Nhằm vào hắn thì cũng không quan trọng, chỉ sợ nhằm vào mẹ hắn.
Nếu như bắt buộc, hắn không để ý đến việc tất cả manh mối biến mất.
Nghĩ tới đây, Lục Thủy đột nhiên cảm thấy cha mẹ có được một người con trai tốt như hắn, cũng thật sự là chuyện may mắn.
Được rồi, nói đùa thôi.
Tốc độ đám người Lục Thủy lên núi cũng không nhanh.
Là Vãn Nguyệt đang trì hoãn thời gian.
Nàng một mặt muốn để cho người trên núi chuẩn bị sẵn sàng, mặt khác chính là nàng cần chút chuẩn bị tâm lý.
Dù sao người ra tay là nàng, hơn nữa không phải thua, mà phải thắng.
Hoặc là nói sẽ giúp Lục Thủy động tay chân ở trên người của cô bé, cơ bản đều có liên quan tới y thuật, cho nên Sơ Vũ không có cách nào gánh vác được, chỉ có thể do nàng ra tay.
Đây là nguyên nhân thay người.
Khi Lục Thủy nói cho nàng biết cần phải làm gì, nàng đã đoán được.
"Thiên tài đứng đầu rời sân, thiên tài đứng thứ hai ra sân." Vãn Nguyệt ngầm trêu chọc.
Nhưng những người khác tuyệt đối không biết được chuyện thiên tài đứng đầu Sơ Vũ này, cho nên nàng vẫn được tính là thiên tài đứng đầu.
Ừ, thiên tài đứng đầu trong các đệ tử cùng thế hệ.
Sư phụ của các nàng không thể nào là trưởng bối bình thường gì. Nếu không, sao có thể thu được Sơ Vũ vào Bách Hoa Cốc?
Lại làm sao có được ba biệt thự cho Sơ Vũ bại?
Nhưng khi Sơ Vũ còn bé thật sự đáng yêu, đáng tiếc lớn lên lại bình thường.
Lớn lên bình thường thì cũng thôi, đệ tử trong môn thông thường không lo gả đi, nhưng Sơ Vũ lại khác, hắn cần phải cưới vợ.
Hắn không thể cưới sư muội trong tông môn, chỉ có thể cưới tiên tử bên ngoài.
Chuyện này làm mấy sư tỷ các nàng buồn phiền rất nhiều năm.
Lát sau, mặt trăng lên cao.
Trăng tối nay không quá tròn.
"Đến rồi." Vãn Nguyệt bước lên đỉnh Đông Lâm Sơn, mở miệng nói.
Lục Thủy đi mấy bước cũng lên đỉnh tới Đông Lâm.
Chân Võ và Sơ Vũ đứng sau lưng hắn, Sơ Vũ đã xem mình là tay chân.
Thạch Minh nói cho hắn biết, không có việc gì có thể tới làm tay chân cho Đông Phương đại lão, chắc chắn sẽ không bị thiệt.
Nhưng đáng tiếc, lần này đại lão không mở miệng yêu cầu, nguyên nhân chủ yếu chắc là Chân Võ bên cạnh hắn.
Tên tùy tùng thiếp thân đáng chết này.
Chân Võ cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn về phía Sơ Vũ.
Sơ Vũ lập tức mỉm cười lễ phép.
Trong giây lát, Chân Võ không biết nên nói gì. Những người thiếu gia quen biết đều rất kỳ lạ.
Theo trước đây thì chính là hồ bằng cẩu hữu.
Lục Thủy tất nhiên không biết hai người phía sau đang làm gì, hắn còn đang nhìn người đối diện.
Phía đối diện có ba người đang đứng, một người là đàn ông trung tuổi, bên thắt lưng có giắt một cây đao chẻ củi, thoạt nhìn rất bình thường, giống như một lão nông thật sự.
Mà bên cạnh hắn là một người phụ nữ mặc trang phục rất giản dị.
Hai người kia có điểm giống nhau chính là vẻ mặt hơi trắng bệch, lực lượng trong cơ thể trống rỗng.
Mà ở trước mặt hai người bọn họ là một cô bé.
Cô nhóc này rất có tinh thần, chính là cô nhóc trên tảng đá vừa rồi.
Lục Thủy nhìn bọn họ một lát, cuối cùng mới thu ánh mắt lại.
Người đàn ông là thất giai nhập đạo, người phụ nữ chỉ có thất giai.
Hai người này rất mạnh, có thể nói là mạnh hơn tông môn gia tộc bình thường.
Đáng tiếc, bây giờ bọn họ đã đào sạch tất cả lực lượng, thậm chí mơ hồ có trạng thái rơi xuống.
Bởi vì chưa từng làm cha mẹ, cho nên Lục Thủy không hiểu lắm.
Còn cha mẹ hắn, hắn luôn cảm thấy cha mẹ chỉ luôn thích trêu đùa mình.
Nhưng Lục Thủy cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ lặng lẽ đứng ở đó. Hắn cần phải quan sát hai người kia quyết chiến.
-----
Dịch: MB_Boss