Lúc này Vãn Nguyệt bước lên vài bước, sau đó cung kính nói:
"Vãn bối là Vãn Nguyệt, Đại đệ tử của Bách Hoa Cốc, tới đây khiêu chiến."
Nghiên Như nhíu mày, nàng có hơi bất ngờ. Vãn Nguyệt thật sự là đệ tử thiên tài của Bách Hoa Cốc, trên lý thuyết thì không phải do nàng tới.
Nhưng đối phương đã đến, chắc hẳn cũng đã có sự chuẩn bị.
Nàng sẽ không nói gì nữa.
Chỉ cần có thể làm con gái nàng vui vẻ là được rồi.
Sau đó Nghiên Như khẽ đẩy con gái của nàng ra.
Cô bé thoáng cái đã bước tới vài bước, sau đó nhìn Vãn Nguyệt, có chút khẩn trương nói:
"Ta, ta là Hứa Tiểu Hồng, tiếp nhận khiêu chiến của ngươi."
Nàng nói nghe có chút xấu hổ, nhưng cái tên Hứa Tiểu Hồng này hình như hơi tùy ý. Sau khi Lục Thủy nghe tên của đối phương, theo bản năng nghĩ:
"Nhưng nghĩ kỹ vẫn cảm thấy cái tên này còn tạm được. Nếu sau này ta có con trai, đặt tên Lục Tiểu Minh là được, chỉ không biết Mộ Tuyết có đồng ý không? "
Khi Lục Thủy còn đang nghĩ Mộ Tuyết có thể nóng nảy cắn người, Vãn Nguyệt và Hứa Tiểu Hồng đã đi tới bãi đất trống bên cạnh.
Các nàng sẽ quyết một trận sống mái ở đó.
"Tu vi nhất giai, nhưng trên người có lực lượng của cha mẹ nàng. Hơn nữa cách tăng thêm có phần đặc biệt, nếu không nàng thậm chí còn không có khả năng thi pháp." Lục Thủy vừa nhìn Hứa Tiểu Hồng vừa đưa ra kết luận cơ sở.
Nhưng hắn vẫn không hiểu hai người kia tính so tài thế nào.
Lúc này Lục Thủy thấy Hứa Tiểu Hồng giơ tay ra, trên tay nàng có chín đường cong chữa trị.
"Không phải là đường cong chữa trị, công pháp này đã được sửa lại." Lục Thủy nhìn thấy đường cong kia liền đưa ra kết luận.
Ngay từ đầu, Vãn Nguyệt đã thấy rất kỳ quái, nàng cho rằng Hứa Tiểu Hồng muốn dùng đường cong chữa trị để đả thương người. Thứ này có thể hạ người sao?
Nhưng chờ tới lúc nàng nhìn thấy cô nhóc Hứa Tiểu Hồng ngưng tụ đường cong thành một cây gậy, nàng mới biết công pháp này đã được sửa qua.
Chắc là sửa theo phương hướng đơn giản, có thể ngưng tụ thành hình, có vẻ lợi hại, hơn nữa tu luyện khá dễ.
Đại khái là tiền bối Nghiên Như sửa lại cho Tiểu Hồng vui.
Lúc này Hứa Tiểu Hồng bắt đầu đi về phía Vãn Nguyệt.
"Rất ra dáng." Vãn Nguyệt nhìn Tiểu Hồng, trong lòng thầm nghĩ.
Từ điểm này, nàng có thể nhìn ra cô nhóc Tiểu Hồng này vẫn rất chăm chỉ, hơn nữa có thiên phú nhất định.
Nếu không, mới sáu tuổi làm sao có thể làm được tới mức này.
Sáu tuổi, mấy sư muội của nàng còn đang khóc nhè đấy.
Phù!
Một tiếng xé gió vang lên bên tai Vãn Nguyệt, đòn tấn công của Hứa Tiểu Hồng đã đánh tới.
Vãn Nguyệt nghiêng đầu tránh thoát, bắt đầu ra tay phản kích.
Nàng không dùng sức, chỉ dùng thực lực của nhất giai bình thường.
Ầm, ầm, ầm.
Vãn Nguyệt đánh với Hứa Tiểu Hồng, có thể nói hai người tám lạng nửa cân, đánh có tới có lui.
Sơ Vũ và Chân Võ xem cũng có chút xấu hổ.
Nhưng lúc này Lục Thủy không có lúng túng gì, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Hứa Tiểu Hồng.
Không chỉ vậy, trong mắt Lục Thủy còn có sức mạnh thiên địa chớp hiện.
Sau khi đánh một lúc, Vãn Nguyệt cảm thấy đến lúc rồi, cô nhóc cũng vui vẻ được một lúc lâu, đã tới lúc ra tay.
Lúc này hai ngón tay Vãn Nguyệt kẹp lại thành kiếm, giống như muốn liều mạng vậy.
Hứa Tiểu Hồng cảm thấy thế lực ngang nhau, cũng muốn cố gắng.
Lúc này cây gậy trong tay nàng đâm thẳng về phía ngón tay của Vãn Nguyệt.
Ầm một tiếng, gậy gộc đối đầu với hai ngón tay của Vãn Nguyệt.
Hứa Tiểu Hồng cảm giác mình có chút không chịu nổi.
Nàng nghe được Vãn Nguyệt trầm giọng quát tiếng, sau đó lực lượng của đối phương lại mạnh hơn một phần.
Ầm một tiếng, Hứa Tiểu Hồng nhìn thấy cái gậy vỡ ra.
Mà vào lúc này, ngón tay của Vãn Nguyệt đã tới gần.
Một ngón tay này lao về phía trán nàng. Hứa Tiểu Hồng hơi lo lắng nhưng vẫn ép mình phải bình tĩnh lại, nàng không thể thua.
Dưới tình thế cấp bách, nàng lui lại một bước.
Ầm một tiếng, nàng tránh thoát ngón tay của Vãn Nguyệt, nhưng chỉ tránh được một nửa, ngón tay này đánh trúng vai của nàng.
"Đau." Hứa Tiểu Hồng bị đau nhưng không phát ra tiếng.
Cha mẹ vẫn đang nhìn.
Sau đó nàng cố gắng điều chỉnh tốt trạng thái, định tiếp tục tấn công.
Nhưng nàng phát hiện ra đòn tấn công của đại tỷ tỷ này lại tới, vẫn là nhằm vào trán nàng.
Nàng bị dọa, chỉ có thể lui lại tiếp.
Bịch một tiếng, một vai khác của nàng cũng bị đánh trúng.
"Đau quá." Hứa Tiểu Hồng cắn răng, vẫn không kêu lên thành tiếng.
Sau đó nàng đã bị đè lênh đánh, vài lần thoát đi đều bị đối phương ép về, hình như đối phương mạnh hơn nàng một chút, chẳng qua nếu cố gắng một chút vẫn có cơ hội thắng.
Khi Hứa Tiểu Hồng cố gắng, trên người nàng bị tấn công nhiều lần, lần sau còn đau hơn lần trước, nhưng nàng vẫn cố chịu.
Cha mẹ đều đang ở đây, mình không thể làm cha mẹ lo lắng được.
Mà Nghiên Như nhìn thấy con gái mình luôn bị tấn công thì tức giận, thật sự rất tức giận.
Nhưng khi nhìn thấy con gái mình vẫn cố gắng, nàng cảm thấy mình không thể qua làm phiền con.
Nàng quay đầu nhìn chồng của mình, cuối cùng chồng nàng lại lắc đầu.
Nghiên Như không thể nào hiểu được, tại sao vãn bối này lại làm như vậy? Đây không phải là ỷ lớn hiếp nhỏ sao?
Hứa Phương nhìn về phía Lục Thủy. Hắn phát hiện người này có chút đặc biệt, đó là vấn đề địa vị.
Từ lúc mới bắt đầu, đối phương dường như là trung tâm của những người này.
Tuy không biết mục đích của những người này là gì, nhưng chỉ cần không làm hại con gái hắn là được.
Chẳng qua bọn họ nhanh chóng biến sắc.
Vãn Nguyệt ra tay càng lúc càng nhanh, con gái bọn họ đã đau đến mức phải kêu thành tiếng.
Lúc này, Nghiên Như không chờ được nữa, nàng muốn ra tay ngăn cản đối phương.
Nàng không biết vì sao Bách Hoa Cốc phải làm thế, nhưng bất kể thế nào, nàng cũng phải giáo huấn tiểu bối dám làm hại con gái của nàng như vậy.
Vãn Nguyệt biết mình không có thời gian, nàng vận dụng toàn lực, không ngừng dùng ngón tay điểm ở trên người Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng đã kêu đau lớn hơn.
Lúc này Vãn Nguyệt cảm giác được một khí tức mạnh mẽ ép xuống, nàng cắn răng điểm ra một lần cuối cùng.
Ngón tay của Vãn Nguyệt điểm ở giữa mi tâm của Tiểu Hồng.
Phụt…
Tiểu Hồng phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bay ra ngoài.
Cũng vào lúc này, một đao ý cực kỳ bá đạo từ trên cao hạ xuống, trực tiếp chém về phía Vãn Nguyệt.
Ầm!
Vãn Nguyệt bị đao ý chém bay ra ngoài.
Phụt…
Vãn Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, quỳ một chân trên đất, có phần không thể động đậy.
Vị tiền bối kia đã nương tay, nếu không có lẽ nàng phải chết ở đây. Chuyện này quả nhiên rất nguy hiểm.
Lúc này, Tiểu Hồng được mẹ nàng ôm trong lòng, đang hấp hối.
Hứa Phương đứng ở phía trước Tiểu Hồng, hắn lạnh lùng nhìn Vãn Nguyệt, không ngừng phát ra đao ý bá đạo.
"Có cần nặng tay với một đứa bé như vậy không? Nếu các ngươi bất mãn thì có thể nói thẳng." Trong mắt Hứa Phương có sát ý.
-----
Dịch: MB_Boss